Cổ Tuấn hơi sững lại, lập tức trợn mắt: "Thằng nhãi đừng nói bừa!"
Lâm Nhất chỉ cười, không dây dưa tiếp. Hắn thuận miệng hỏi: "Trong Huyền Vũ Khư Hải thực sự có thánh điển Huyền Vũ ư?"
"Chỉ là lời đồn thôi. Có lẽ vài tàn quyển, bí thuật còn sót. Còn thánh điển Huyền Vũ hoàn chỉnh thì chẳng ai biết ở đâu", Cổ Tuấn nghiêm túc đáp.
Lâm Nhất nghĩ ngợi, thấy cách nói ấy cũng khá hợp lý.
"Dù chỉ là tàn quyển, giá trị cũng cực kỳ trân quý. Nếu tìm được manh mối về truyền thừa hoàn chỉnh, càng có thể một bước lên trời", Cổ Tuấn bình thản nói.
Lâm Nhất nhớ đến Quy Thần Biến của mình, trong lòng thoáng suy tư. Nhiệm vụ của An Lưu Yên có lẽ cũng là tìm những tàn quyển tương tự.
"Ta vẫn phải đi một chuyến đến Huyền Vũ Khư Hải".
"Cái tên này? Sao cứ thích phô trương thế. Giờ ngươi là người đứng đầu bảng Long, không biết bao nhiêu người đang nhìn ngươi chằm chằm. Đến chỗ đó rồi, chẳng ai bảo toàn được mạng ngươi đâu", Cổ Tuấn nói giọng bất mãn.
Lâm Nhất lấy ra một mảnh giáp rùa: "Ta có một mảnh giáp rùa vỡ. Nếu đến đó, cơ hội tìm được tàn quyển của ta sẽ lớn hơn người khác".
"Ồ, đúng là mảnh vỡ Huyền Quy. Để ta xem là mạch nào trong Huyền Vũ ... "
Mắt lão Cổ sáng rỡ, lập tức đưa tay chộp lấy. Nhưng Lâm Nhất đã kịp thu tay, để tay ông ta chụp vào khoảng không.
"Thằng nhóc này bí mật nhiều ghê".
Cổ Tuấn phát cáu.
"Ông cũng đâu đơn giản", Lâm Nhất mỉm cười.
Vừa rồi hắn chỉ thử một chút, đối phương liếc qua đã biết là hàng thật. Biết đâu Cổ Tuấn này thực sự mang huyết mạch thần thú.
Lâm Nhất vẫn rất hứng thú với thánh điển Huyền Vũ. Hắn chưa chắc sẽ tu luyện, nhưng có thể tới quan sát tham ngộ.
Tương lai khi thành thánh, hắn nhất định phải đi con đường của riêng mình, sáng tạo bộ kiếm pháp và truyền thừa thuộc về chính hắn.
Nếu không biết gom góp tinh hoa trăm ngả, muốn dựng nên con đường kiếm đạo của riêng mình đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Chuyện bên phía An Lưu Yên, đừng nói với cô ấy", Lâm Nhất nghĩ một lát rồi dặn dò.
Mọi việc dặn dò xong, Lâm Nhất liền từ biệt Nguyệt Vi Vi.
Cuộc chia tay này, khả năng cao là hắn sẽ không quay lại cung Thiên Hương nữa. Hai người có lẽ sẽ phải xa nhau khá lâu.
Đợi Lâm Nhất đi rồi, Nguyệt Vi Vi nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt ánh lên nỗi lo.
Ngày này sớm muộn cũng đến, Nguyệt Vi Vi sớm đã chuẩn bị tâm lý. Nàng ta chỉ lo cho sự an nguy của hắn sau khi rời cung Thiên Hương.
"Sư tỷ, Lâm huynh rất có thể sẽ tới Huyền Vũ Khư Hải ... " Nguyệt Vi Vi nhìn sang Thánh Trưởng lão Mộc Tuyết Linh bên cạnh.
Mộc Tuyết Linh biết nàng ta đang nghĩ gì, dịu giọng bảo: "Huyền Vũ Khư Hải có cấm chế. Tu vi càng cao càng dễ chạm cấm chế, cảnh giới Tử Huyền gần như chẳng vào nổi. Với bản lĩnh của hắn, giữ mạng không khó".
"Hơn nữa, khi hắn quyết định thách đấu bảng Long thì sớm đã biết con đường sau này sẽ chẳng dễ đi. Đừng lo thay hắn nữa".
"Nếu ra khỏi Huyền Vũ Khư Hải thì sao?" Nguyệt Vi Vi cắn môi.
Thấy nàng ta tội nghiệp, Mộc Tuyết Linh ánh mắt lộ vẻ yêu thương nuông chiều, thở dài, cười nói: "Nha đầu, muốn sư tỷ làm gì thì nói thẳng đi".
Nguyệt Vi Vi liền nhoẻn cười, ôm lấy cánh tay Mộc Tuyết Linh: "Hì hì, ta biết sư tỷ tốt nhất mà".
Rời cung Thiên Hương, Lâm Nhất đi thẳng tới bến cảng ngoài thành Thánh Thiên Vực.
Muốn tới Huyền Vũ Khư Hải, bắt buộc phải ngồi loại thuyền chế tạo đặc biệt mới có thể băng qua những hải vực nguy hiểm.
Thành thánh Thiên Vực có bốn bến thuyền lớn. Trên mặt biển trước mỗi bến đều lơ lửng những lâu thuyền khổng lồ che trời lấp biển.
Nơi bến cảng náo nhiệt vô cùng, người qua kẻ lại như nước.
Khi ấy, trà hội Võ Đạo đã trôi qua gần một tháng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!