Âm ầm!
Chưa kịp định thần, những tia sét nối đuôi nhau tiếp tục giáng xuống, vết nứt trên chiến đài mỗi lúc một kinh người.
Ai nấy ngẩng đầu nhìn, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ đến chết lặng không nói nên lời.
Mây kiếp!
Những tầng mây kiếp chẳng biết tụ lại từ bao giờ. Chưa ai từng thấy mây kiếp khủng khiếp đến vậy, nó phủ kín cả đảo Lôi.
Đây vốn không phải mây kiếp của cảnh giới Long Mạch. Tất cả đều sững sờ, há hốc miệng câm lặng.
Đến lúc ấy mọi người mới chợt hiểu: Lâm Nhất biết lôi kiếp sắp giáng, nên mới hất ba người kia ra ngoài. Nếu để bị cuốn vào, ba kẻ ấy tất chết.
Phụt!
Bỗng một tia lôi kiếp chói mắt, đường kính gần trăm mét, giáng thẳng xuống, tiếng nổ vang rền khiến biển người đang bối rối choáng váng, phun máu ồng ộc.
Cả quảng trường Lôi Huyết kinh hãi. Không ít yêu nghiệt bảng Long tu vi chưa đủ mạnh quỵ sụp xuống, run lẩy bẩy.
Dưới thiên uy, đến Long Nguyên cũng không vận nổi.
Âm!
Lôi kiếp bổ xuống, cả chiến đài bị lôi quang nuốt chửng, nổ tung.
Ầm ầm, đất trời rung chuyển, mọi người đứng không vững, phải cuống cuồng tháo chạy ra xa.
Quá kinh khủng! Long kiếp do Long Mạch vạn trượng dẫn tới vượt xa sức tưởng tượng. Mà rõ ràng đây mới chỉ là khởi đầu.
Ầm ầm!
Dư uy vẫn cuộn trào, nhiều kẻ vừa gượng dậy liền bị ép nằm sấp xuống đất.
Chiến đài Lôi Huyết gần như trong chớp mắt hóa thành phế tích, vô số mảnh đá khổng lồ bị cuồng lưu quật lên, gào rít giữa không trung.
Ngẩng lên nhìn, giữa hỗn loạn, hàng vạn khối đá lớn chen chúc treo lơ lửng, chao đảo bất định.
Đợi đến khi dư uy tan bớt ...
Cơ Lăng Phong là người hoàn hồn đầu tiên, gã hoảng hốt hét lớn: "Lâm Tiêu! Lâm Tiêu, Lâm Tiêu ở đâu!"
Tiêu Nguyên Khải và Thu Sơn Quân mặt cũng đổi sắc, trong lòng ngập tràn áy náy, tự trách.
Đến luc này đương nhiên họ đã hiểu vì sao trước đo Lâm Nhất không muốn giao đấu với ba người.
Bởi vì Long kiếp của hắn có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào.
Dù vậy, khi Long kiếp thực sự giáng xuống, việc đầu tiên Lâm Nhất làm lại là đẩy cả ba ra ngoài, không muốn họ bị liên lụy.
Còn ba người họ thì lòng dạ hẹp hòi, trong mắt chỉ có ngôi đầu bảng Long.
"Ta là kẻ có tội ... "
Thu Sơn Quân môi run bần bật, toàn thân co giật, trong mắt đầy tự trách và ăn năn.
"Mau nhìn lên trời!"
Dư uy tan đi phần lớn, mọi người ngang đầu lên nhìn. Giữa vô số khối đá Lôi Kim đang treo lơ lửng, có một bóng người áo trắng đứng trên một tảng lớn.
Người đó áo rách tả tơi, nhưng dáng đứng vẫn thẳng tựa thanh kiếm.
Người đó một tay cầm kiếm, một tay đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn mây kiếp.
"Là Lâm Tiêu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!