Quá đáng sợ!
Uy thế của cổ đỉnh ấy không sao tả nổi. Khoảnh khắc nó thành hình, áp lực trên người Tiêu Nguyên Khải bỗng dưng bùng nổ, trong chớp mắt đã phá tan gông xiềng của Long Mạch.
Lâm Nhất giơ tay trái, cách không kéo một cái.
Kiếm Táng Hoa phía xa vừa hất văng Cơ Lăng Phong bỗng quay đầu chém ngược lại, như kinh hồng giật mình lao tới.
Tiêu Nguyên Khải mặt biến sắc, muốn ngoảnh lại chắn nhát kiếm ấy, nhưng lực do sát chiêu của y dồn tụ đã lên đến đỉnh.
Lúc này muốn xoay người, chẳng khác nào ép voi phải múa.
Đáng chết!
Y ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt Lâm Nhất phẳng lặng không gợn sóng, trong khoảnh khắc đó y chỉ cảm thấy ớn lạnh thấu xương.
Hắn đã liệu trước cảnh này ư?
Vậy ra đó là cố tình lộ sơ hở?
Phụt!
Một loạt ý nghĩ loé lên rồi tắt vụt. Tiêu Nguyên Khải phun một ngụm máu tươi, quỵ sụp xuống đất.
Sau lưng y, Táng Hoa xuyên thẳng qua ngực.
Cổ đỉnh trong tay phải phân rã thành ba luồng khói ba màu, tan biến giữa trời
đất.
Sát chiêu kinh thiên động địa còn chưa kịp áp sát Lâm Nhất, cách trăm mét đã tự tan rã.
Đúng lúc đó, thế đao của Cơ Lăng Phong cũng dần đến hồi kết.
"Hỏng rồi!"
Cơ Lăng Phong khẽ nhíu mày, định rút chân thoát ra.
Ý nghĩ vừa lóe lên, gã bỗng thấy bàn tay phải đang nắm chặt thân đao của Lâm Nhất lại vô cùng "tình cờ" buông ra.
Sao có thể?
Lẽ nào hắn đã đoán được mình chuẩn bị rút lui?
Cơ Lăng Phong lạnh sống lưng. Lâm Nhất chẳng để gã kịp nghĩ, vừa buông tay phải ra liền áp sát nhanh như tia chớp.
Bộp!
Bàn tay phải của Lâm Nhất hóa chưởng đao quất thẳng vào ngực Cơ Lăng Phong. Mười vạn đạo long văn tím vàng /4ởVân Long Tử Kim tụ vào tay trái của hắn, phong lôi gom lại nơi lòng bàn tay, rồi ấn mạnh lên ngực Cơ Lăng Phong.
Rắc!
Chân nguyên hộ thể của Cơ Lăng Phong vỡ nát tại chỗ, cây thần Ngô Đồng sau lưng đổ sụp. Trong tiếng phượng bi ai, cơ thể gã mềm oặt văng ra ngoài.
Vút!
Trong chớp mắt, Lâm Nhất vẫn không dừng lại, lướt đi như mây nước, xuất hiện ngay trước mặt Thu Sơn Quân.
Hắn đưa tay chỉ thẳng, Táng Hoa tâm ý tương thông, trước khi hắn đáp xuống đã bật ra khỏi người Tiêu Nguyên Khải, bay vút về.
Vừa vươn tay, hắn đã nắm gọn chuôi kiếm Táng Hoa, mũi kiếm chỉ ngay trước mặt.
Thu Sơn Quân vừa gượng đứng dậy thì mũi kiếm cách giữa mày y chỉ một tấc, y lập tức không dám nhúc nhích.
"Ngươi thua rồi".
Lâm Nhất lên tiếng.
Thu Sơn Quân mặt mày tái nhợt, cảm giác bất lực trào dâng.
Quảng trường Lôi Huyết lặng như tờ. Thắng rồi - Lâm Tiêu thắng rồi!
Ba người đứng đầu bảng Long: một kẻ quay lưng về phía Lâm Nhất quỳ rạp, một kẻ mềm oặt nằm sõng soài, một kẻ bị mũi kiếm dí vào trán không dám động đậy
Khi những người có mặt tại hiện trường đang phấn khích đến khó mà kiềm chế, Lâm Nhất bỗng lùi lại.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, hắn vung tay, gió kiếm rít lên hất Tiêu Nguyên Khải bay đi. Cổ tay phải khẽ xoay, Cơ Lăng Phong cũng bị cuốn văng.
"Ngươi ... "
Thu Sơn Quân vừa mở miệng, gió kiếm lập tức ập thẳng tới. Y chưa kịp nói dứt lời đã bị chấn văng khỏi chiến đài Lôi Huyết.
Bá đạo, ngạo mạn - cảnh tượng này khiến người ta sững sờ đồng thời hoang mang.
Hình như đâu cần làm đến mức đó. Dù gì thì Lâm Tiêu đã thắng, hà tất còn phải hạ nhục ba người kia nữa.
Ầm ầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!