Người của Thần Hoàng Sơn vội đỡ lấy Chương Vũ, từng người trợn mắt giận dữ nhìn chẳm chẳm Ngạo Phong.
Việc Chương Vũ bại trận dễ dàng như vậy đã khiến toàn bộ quảng trường Lôi Huyết sững sờ.
Ngạo Phong bại Chương Vũ dễ như vậy thì ngoài ba người đứng đầu bảng Long thì e rằng những kẻ còn lại trong mười hạng đầu e rằng cũng chẳng nên cơm cháo gì.
Trong chốc lát, quảng trường Lôi Huyết chìm vào im lặng.
Ngạo Phong ánh mắt đầy ngông cuồng, quét về tứ phía. Gã liếc về phía những lầu các nơi sáu đại Thánh địa và tứ công tử ngồi, nhếch môi cười khẩy: "Trà hội Võ Đạo chỉ có vậy thôi sao? Còn ai dám lên đài đấu với ta!"
Thái độ ngông nghênh, coi khinh các Thánh địa như thế khiến không ít người nghiến răng tức tối.
Nhưng bốn phía vẫn lặng ngắt như tờ, không ai đáp lại lời gã, sức mạnh gã vừa phô ra quá kinh người.
Nhiều anh mắt dồn về phía Co Lang Phong, Thu Sơn Quân và Tiêu Nguyên Khải. Ba người nét mặt đã thay đổi, nhưng vẫn chưa vội động thủ.
Chủ yếu là đến lúc này họ vẫn chưa nhìn thấu căn cơ của Hỏa thần tướng Ngạo Phong.
Ngoài ra, họ cũng lo ngại một khi mình ra tay sẽ để hai kẻ còn lại ngư ông đắc lợi, mất luôn danh hiệu số một bảng Long Đông Hoang.
Lâm Nhất trông thấy cảnh này, khẽ lắc đầu.
Thận trọng đúng là một ưu điểm, lúc nào cũng cần. Nhưng quá thận trọng lại làm mất đi khí phách.
Bất kể thực lực họ mạnh đến đâu, chỉ riêng khí thế này đã khiến người ta xem thường.
Nghĩ kỹ mà xem, đợi Kiếm Kinh Thiên rời đi họ mới tranh nhau giành ngôi đầu bảng Long, bản thân mỗi người đã thiếu chí khí.
Người thực sự có gan có chí, hoặc đã trực tiếp bước vào cảnh giới Sinh Tử, chẳng mặn mà với cái danh đệ nhất bảng Long.
Hoặc dám đối mặt với Kiếm Kinh Thiên, thắng thua chưa bàn, chí ít cũng coi như có dũng khí tranh đấu.
Ngạo Phong cất tiếng cười sảng khoái, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Gã nhìn khắp bốn phương, nheo mắt đầy giễu cợt, trầm giọng: "Đông Hoang rộng lớn như vậy, thực sự không ai dám tranh cao thấp với Huyết Nguyệt Thần Giáo ta sao?'
Thái độ khinh miệt anh hùng Đông Hoang ấy lập tức chọc giận vô số người.
"Ha ha ha!"
Phong thần tướng Diêm Thương Minh đang ngồi trong một lầu các cũng bật cười, giễu cợt: "Có lẽ chuyến này chúng ta chẳng nên tới. Cái gọi là bảng Long Đông Hoang đúng là trò cười".
Đúng lúc ấy, Y Phong của Vạn Lôi Giáo vụt đứng lên. Khuôn mặt còn hơi non trẻ có chút lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao. Gã lạnh giọng: "Các ngươi tưởng Đông Hoang là nơi các ngươi muốn làm gì cũng được sao? Y Phong của Vạn Lôi Giáo - mời các hạ chỉ giáo!"
Bên cạnh Lâm Nhất, Ngạn Thiết cũng đồng thời đứng dậy. Gã nhìn về phía Ngạo Phong, nói: "Kiếm khách Ngạn Thiết, xin được chỉ giáo!"
Từ sau khi bại dưới tay Lâm Nhất, Ngạn Thiết hầu như không ra tay. Lúc cùng Lâm Nhất lĩnh ngộ ý nghĩa Thương Long, thực lực của Ngạn Thiết thực ra còn đã tiến bộ hơn nhiều.
Lúc này thấy hai kẻ kia ngông cuồng quá thể, Ngạn Thiết thực sự không thể ngồi yên.
Vút!
Ngạn Thiết và Y Phong cùng phóng vọt lên, mỗi người vận thân pháp đáp xuống chiến đài Lôi Huyết.
Quảng trường Lôi Huyết lập tức sôi sùng sục, quần hùng phấn khích, khí thế dâng cao.