Bị tát bay ra ngoài, Phong Duyên Quân từ dưới đất bò dậy, gã ngơ ngác nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt ngẩn ngơ, cả khuôn mặt đầy vẻ không biết làm sao.
Gã chưa từng nghĩ sẽ thua trong tay người này, cho dù thua Cơ Lăng Phong, hoặc những người khác trong tứ công tử cũng không sao cả.
Nhưng thua dưới tay Lâm Nhất, gã thật sự không thể chấp nhận.
Đặc biệt là cái tát cuối cùng kia, quả thực là sự sỉ nhục trắng trợn, khiến lửa giận trong lòng gã hoàn toàn bị châm lên.
Nhưng nơi này là trà hội võ đạo, gã không thể nổi giận.
"Hay lắm kẻ đứng đầu bảng Lang Nha, mối nhục hôm nay, Liễu mỗ này ghi nhớ!”
Phong Duyên Quân ôm lấy gò má nóng rát, rất lâu sau mới nhìn Lâm Nhất, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, không sợ hãi gì.
Người này bụng dạ hẹp hòi, gọi thẳng tên muốn tát vào mặt mình, vậy thì hắn cũng không cần phải khách khí.
Hai người sớm đã kết oán, cho dù không có trà hội võ đạo hôm nay, cũng sẽ có cái cớ khác để nhằm vào mình.
Trước đó ở Liễu phủ, cũng không phải đối phương rộng lượng để mình rời đi, tất cả đều là nhờ Đế Long Lệnh của Thánh trưởng lão.
"Ngươi cứ đến là được."
Lâm Nhất thản nhiên nói, quay đầu rời đi, không còn tâm trạng tiếp tục chiến đấu
Gã còn muốn nói gì đó, Thu Sơn Quân đứng bên cạnh vỗ vai, chỉ đành mạnh mẽ nuốt cơn tức này xuống.
Thắng làm vua thua làm giặc, giờ nói gì cũng giống như tiếng tru ai oán của kẻ thất bại.
Phong Duyên Quân đã rất mạnh rồi, nắm giữ ý chí Phong Lôi, còn có thánh thể Ngân Long, còn biết võ học Long tộc, sớm đã vượt qua cường giả cùng cảnh giới.
Thậm chí những cường giả vừa bước vào cảnh giới Sinh Huyền, cũng chưa chắc là đối thủ của gã.
Tiếc rằng, Lâm Nhất còn mạnh hơn!
"Vô Song Phong Lôi Trảm, uy lực mạnh hơn ta tưởng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Kiếm đạo ý chí Thương Long, còn con đường rất dài để đi ... "
Trong lòng Lâm Nhất lẩm bẩm, bình tĩnh phân tích cái được cái mất của trận chiến vừa rồi.
Sau khi hắn rời sàn đấu, trà hội võ đạo tiếp tục tiến hành, hôm nay đã là ngày thứ hai của hội rồi.
Hiện tại xem như đã dần đi đến hồi kết, cơ hội xếp hạng đã rõ ràng, những trận chiến tiếp theo sẽ là trận đỉnh phong chân chính, quyết định ai mới là người đứng đầu bảng Long Đông Hoang.
Sau vài trận tỷ thí không mấy kịch liệt.
"Cơ Lăng Phong của Thần Hoàng Sơn, có dám đấu không?"
Khi mọi người có chút buồn tẻ, có giọng nói trong trẻo khiến mọi người kinh ngạc, mọi người nhìn theo là Y Phong.
Y Phong của Vạn Lôi Giáo!
“Y Phong muốn khiêu chiến Cơ Lăng Phong hả?"
“Thú vị rồi, gã quyết tâm tranh vị trí đầu bảng Long rồi!"
"Hiện tại trong hạng mười bảng Long chỉ có ba người chưa thua, Cơ Lăng Phong, Tiêu Nguyên Khải, còn có Thu Sơn Quân. Có thể đánh bại một trong ba người họ, thực sự có tư cách tranh vị trí thứ nhất."
"Nhưng cảm giác vẫn hơi ảo tưởng, Y Phong vẫn còn quá non."
"Hừ, chưa chắc!"
Trong tiếng bàn luận khắp nơi, Y Phong mặc áo tím bước ra, đi đến trung tâm chiến đài Lôi Huyết, ánh mắt bùng cháy chiến ý mãnh liệt.
Cơ Lăng Phong hơi ngẩn ra, không ngờ Y Phong đến khiêu chiến mình.
Gã nghĩ mình là người yếu nhất trong ba người sao?
Cơ Lăng Phong mỉm cười, giễu cợt nói: "Xem ra vị trí đứng đầu bảng Long của ta, thực sự không có bao nhiêu người công nhận, lời Thu Sơn Quân nói trước đó quả thực không sai."
Thu Sơn Quân mỉm cười, không trả lời.
Vẻ mặt Cơ Lăng Phong bình tĩnh, đứng dậy bước lên, đi đến chiến đài Lôi Huyết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!