Hắn không vận bất kỳ Long Nguyên hay ý chí võ đạo nào, năm ngón tay của Lâm Nhất cứ thế gõ nhịp trên mặt bàn. Ấy vậy mà trong động tác tưởng chừng tùy ý lại ẩn chứa một tiết tấu vô cùng huyền diệu, thậm chí có sức mê hoặc như âm luật.
Ba người Thạch Phong, Ngạn Thiết và Kiếm Khách Mây lúc đầu chẳng mấy để tâm, còn đang mải xem cuộc tỉ thí trên chiến đài.
"Lâm Tiêu đang làm gì thế?"
Ngạn Thiết là người phát hiện ra sự khác thường trước tiên. Gã nhìn sang Lâm Nhất đang híp mắt gõ nhịp lên bàn, trầm giọng hỏi.
"Không biết, chắc là đang ngộ đạo chăng?" Thạch Phong khẽ đáp.
Kiếm Khách Mây dõi theo năm ngón tay của Lâm Nhất, khẽ cười: "Cũng chưa biết chừng, nhịp còn đều phết. Chẳng lẽ là cổ khúc nào đó?"
"Qua hỏi thử".
Ngạn Thiết hiếu kỳ, toan bước đến lay Lâm Nhất dậy.
"Đừng động!"
Nguyệt Vi Vi bỗng lên tiếng, sắc mặt nghiêm lại, giọng nặng như quát.
Ngạn Thiết ngẩn người. Kiếm Khách Phong và Kiếm Khách Mây cũng đồng loạt sững sờ.
Thình thịch! Thình thịch!
Rất nhanh, sắc mặt bọn họ đồng loạt biến đổi, ai nấy kinh ngạc đến há hốc mồm.
Từ người Lâm Nhất tràn ra một luồng kiếm uy cực mạnh, phạm vi rất nhỏ, chỉ trong mấy thước quanh đình đài, chủ yếu tập trung giữa năm đầu ngón tay hắn. Vậy mà mấy người phát hiện mình chẳng thể động đậy, thân thể cứng đờ, chỉ còn ý nghĩ là chuyển động được.
Những ngón tay gõ nhịp kia dường như ẩn chứa một loại đại đạo cực mạnh, vô hình trung chồng khít với nhịp đập nơi tim bọn họ.
Thình thịch, thình thịch!
Cả ba vô cùng kinh hãi khi phát hiện nhịp tim của mình đã bị tiết tấu ngón tay của Lâm Nhất lặng lẽ chi phối. Hắn gõ nhanh thì tim họ đập nhanh, hắn gõ chậm thì tim họ đập chậm.
Đáng sợ hơn là khi ngón tay dừng hẳn, tim họ cũng ngừng đập theo!
Ba người dựng toc gáy, chỉ thấy tê dại cả đầu, mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng.
Nguyệt Vi Vi trầm ngâm nói: "Đừng hoảng, tuyệt đối đừng chống lại. Huynh ấy đang ngộ đạo, giờ hẳn là bước vào trạng thái người và kiếm hợp nhất rồi. Dùng kiếm ý của các ngươi mà cảm nhận tiết tấu của huynh ấy, biết đâu sẽ được không ít lợi ích".
"Ngàn vạn lần đừng kháng cự. Kiếm ý của các ngươi không bằng huynh ấy, chắc chắn sẽ bị thương. Lâm ca ca chỉ sợ cũng sẽ bị thương theo", nàng ta vẫn chưa yên lòng, vội vàng dặn thêm.
Người và kiếm hợp nhất?
Người là trời, kiếm là vòm. Thiên Khung Kiếm Ý - người và kiếm hợp nhất!
Trong lòng cả ba chấn động mạnh, trong đầu như nổ "ong" một tiếng. Người- kiếm hợp nhất, có phải là "người và kiếm hợp nhất" bọn họ vẫn hiểu kia không? Nếu đúng, chẳng phải nói Lâm Nhất đã nắm được Thiên Khung Kiếm Ý rồi ư?
Giờ phút này, không còn lời nào đủ để hình dung sự kinh ngạc trong lòng ba người. Sững sờ một lúc, bọn họ làm theo lời Nguyệt Vi Vi, thôi cưỡng ép chống đỡ kiếm uy ấy, thử hòa kiếm ý của mình vào trong.
Tuy vậy ai nấy vẫn lo, lỡ Lâm Nhất không bằng lòng tiếp nhận thì bọn họ cũng không thể cảm được đạo kiếm của hắn. Dẫu sao con người đều có lòng riêng, ai lại muốn đem cảm ngộ kiếm đạo của mình chia sẻ cho những kẻ chỉ gặp một lần?
Sự thật chứng minh bọn họ đã nghĩ nhiều: gần như chẳng có chút ngăn trở nào, cả ba liền "tiến vào".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!