Cái gọi là muốn sống không được muốn chết không xong chính là trạng thái của Ngạn Thiết lúc này.
Thương thế của gã gần như đã hồi phục hoàn toàn, nhưng chỉ cần Lâm Nhất muốn, gã sẽ chết trong chớp mắt.
Bốn phương lặng ngắt, tất cả đều bị cảnh tượng này dọa cho ngây người.
Không ai biet Lam Nhat muon làm gì. Ngay cả người của những Thanh địa đang dõi theo cũng đều cau mày, có vẻ vô cùng căng thẳng.
Sắc mặt Ngạn Thiết lúc âm lúc trầm, trong mắt lóe qua một tia hung ác, lạnh lùng nói:
'Lâm Tiêu, ngưoi muốn giết thì giết, không cần phải sỉ nhục Ngạn Thiết ta như vậy!"
'Ta từ khi xuất đạo đến nay, giết người vô số, nhưng những kẻ ta giết ta đều không hổ với lòng mình. Bản thân ta chính là đi theo con đường sát lục. Đạo của ta không bằng ngươi, ngươi giết ta cũng phải thôi".
Mọi người nghe những lời của Ngạn Thiết, sắc mặt đều hơi biến đổi. Người này đúng là một nam tử hán cứng cỏi.
Sống chết trong tay kẻ khác, vậy mà gã không hề tỏ ra khuất phục chút nào. Quả nhiên không hổ là kiếm khách có thể nắm giữ ý chí Tử Vong.
Có lẽ chỉ những người cứng cỏi như vậy mới có thể thực sự lĩnh ngộ ý chí Tử Vong.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Ngạn Thiết, ai nấy đều lộ vẻ kính trọng. Cộng thêm thực lực vừa rồi gã thể hiện ...
Mọi người đều cảm thấy nếu gã chết tại đây thì đúng là vô cùng đáng tiếc.
Lâm Nhất khẽ nói: "Ngươi và ta không thù không oán, vì sao ta phải giết ngưʼơi?
Một kiếm này của ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, con đường của kiếm ý Tử Vong này, có lẽ ngươi đã đi hơi lệch rồi".
"Đúng là ai cũng khó tránh khỏi cái chết, nhưng chẳng lẽ chúng ta sinh ra chỉ để chờ chết hay sao? Cái chết không phải kết thúc, giết chóc cũng không phải mục đích. Ngươi tự mình suy nghĩ lại đi".
Vút!
Lời vừa dứt, Lâm Nhất rút mạnh tay phải, Táng Hoa lập tức được rút khỏi cơ thể đối phương.
Ngạn Thiết đau đớn, cơ mặt run lên.
"Bộp" - Ngạn Thiết vừa muốn mở miệng, Lâm Nhất liền vỗ tay trái lên vết thương của gã.
Sinh cơ tuôn vào, vết thương ở ngực Ngạn Thiết phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Đợi đến khi Lâm Nhất buông tay, vết thương đã hoàn toàn lành lặn.
Ngạn Thiết kinh ngạc mãi không thôi. Ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt đối phương vô cùng trong sáng, không hề có chút ý tứ sỉ nhục nào, trái lại còn mang theo vài phần khâm phục.
Nhớ lại lời vừa rồi Lâm Nhất nói, Ngạn Thiết bừng tỉnh, chắp tay nói:
"Đa tạ".
"Không có gì".
Lâm Nhất mỉm cười nhẹ đáp.
Thật lòng mà nói, hắn quả thật rất tán thưởng người này.
Nếu không có kiếm tâm, nếu không có Táng Hoa trợ giúp, hắn muốn chiến thắng Ngạn Thiết sẽ cực kỳ khó khăn.
Thậm chí còn có khả năng thua cuộc, bởi kiếm ý Tử Vong của Ngạn Thiết là loại kiếm ý cao cấp mà ngay cả Lâm Nhất cũng chưa thể lĩnh ngộ.
"Thanh kiếm trong tay ngươi gọi là gì?"
Ngạn Thiết nhìn thanh Táng Hoa đã quay vào vỏ, mở miệng hỏi.
Đó hắn là một thanh thánh kiếm được rèn bằng vật liệu thượng hạng, nhưng lại có gì đó khác thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!