"Thì ra là hắn!"
Khi Lâm Nhất tháo nón lá xuống, trong đầu không ít người đều bật ra cùng câu nói.
Trên mấy đình đài cao nhất của quảng trường Lôi Hỏa, các yêu nghiệt đỉnh cao của sáu đại thánh địa, còn có tứ công tử đều rất kinh ngạc.
“Chỉ là kẻ chơi đàn mà cũng dám lên đài, không sợ mất mặt sao?" Phong Duyên Quân có hiềm khích cũ với Lâm Nhất, lạnh lùng nói.
"Phong Duyên Quân, lời này ta không thích nghe đâu."
Khuôn miệng của Cơ Lăng Phong của Thần Hoàng Sơn khẽ cong lên cười, nâng chén rượu nói: "Ớ đại hội Lang Nha, hắn cũng từng đánh bại Lý Ngọc Hi, hình như cũng là người của Minh Tông, hề hề."
Giao dịch giữa Lâm Tiêu và Cơ gia, Cơ Lăng Phong đương nhiên biết rõ, thậm chí còn có thể nói gã cũng là người được hưởng lợi từ khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm.
Đối phương đã lên đài, đương nhiên Cơ Lăng Phong sẽ đứng về phía hắn.
Ngược lại người của Minh Tông - Vũ Văn Tu, không biểu lộ cảm xúc, thản nhiên nói: "Lý Ngọc Hi rất mạnh, nhưng tâm trí đều đặt vào âm luật, luận về thực lực thì không thể so với Tư Không Nguyên."
Phong Duyên Quân không sợ Cơ Lăng Phong, lạnh lùng nói: "Nếu ta nhớ không lầm, han chỉ mới là Long Mạch tầng bảy, còn Tư Không Nguyên là Long Mạch tầng chín, mỗi đạo Long Mạch đều dài đến ngàn trượng, thẳng nhóc này lấy gì đấu với Tư Không Nguyên?"
Trong lòng Cơ Lăng Phong cũng không chắc chắn, nhưng ngoai miệng vẫn không nhận thua, cười nói: "Vậy thì cứ chờ xem đi.”
Trên đình đài của Kiếm Tông, Diệp Tử Lăng cũng hết sức kinh ngạc.
Nàng ấy khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Sao lại là hắn?"
"Muội quen à?" Mộc Tuyết Cầm kinh ngạc hỏi.
Diệp Tử Lăng nói: "Sư tỷ, người hôm đó đi cùng Mai Tử Họa, chính là hắn.”
Mộc Tuyết Cầm khẽ cười, có phần khinh thường nói: "Xem ra là hắn thích muội rồi, nên mới có màn anh hùng cứu mỹ nhân. Ta nghe nói, người đứng đầu bảng Lang Nha từng dùng khúc nhạc định tình với Huyền Nữ điện hạ dưới gốc cây Tam Sinh, khiến cả cây Tam Sinh cũng cảm động, không ngờ thay lòng đổi dạ nhanh như vậy ... Hừ, đàn ông!"
Thật vậy sao?
Diệp Tử Lăng nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, chút thiện cảm ban đầu dành cho Lâm Tiêu hoàn toàn biến mất.
Trên chiến đài Lôi Huyết.
Thấy Lâm Nhất tháo nón lá, Tư Không Nguyên có chút sững sờ, lập tức cười nói: "Thì ra là người đứng đầu bảng Lang Nha, quả nhiên không phải kẻ vô danh."
Lâm Nhất thản nhiên nói: "Trên bảng Long, quả thật không có tên ta."
Tư Không Nguyên cười, nhìn Lâm Nhất nói: "Ngươi không cần khiêm tốn, cũng vô dụng. Đã dám lên đài, thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị đánh, ta sẽ không nương tay đâu!”
Vừa dứt lời, hai tay gã nắm chặt thánh thương, đột ngột xoay mạnh.
Chín hư ảnh Long Mạch bừng sáng sau lưng gã, mỗi đạo Long Mạch dài đến ngàn trượng, lúc này gã không hề giữ thực lực, khí thế còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Khi trường thương xoay tròn, sau lưng gã có nhật nguyệt biến ảo, trời đất bỗng sáng rồi tối.
Đòn này vô cùng quỷ dị, dường như trời đất cũng bị xoay chuyển theo, khiến khí thế trên người gã điên cuồng tăng lên. Mà thánh thương trong tay, trong chớp mắt đã xoay đến hàng ngàn vòng.
Cuồng phong gào thét, trời đất thay đổi.
Lâm Nhất đứng yên tại chỗ, khí tức cuồn cuộn ập đến, tóc dài tung bay, đột nhiên nheo mắt.
"Nhật Nguyệt Luân Hồi Trảm!”
Tư Không Nguyên quát lớn, trường thương đang xoay trong tay lập tức bị ném ra ngoài.
Cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, khoảnh khắc trường thương rời tay, lập tức biến mất không thấy.
Vèo
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ khác thường, khi đối phương còn chưa thực sự ra tay, hai tay dang rộng lập tức lùi mạnh về sau.
Phụt!
Trong hư không xuất hiện gợn sóng, trường thương xuất hiện, thân thương lưu chuyển hai đạo thánh văn vàng và bạc. Tàn ảnh Lâm Nhất trong không trung, bị xuyên thủng ngay ngực.
Bùm!
Mũi thương chạm đất, toàn bộ đầu thương cắm sâu vào mặt đất, chiến đài nhiễm thánh huyết bắn ra vệt máu nóng rực.
Mọi người hít thật sâu, lúc này mới bừng tỉnh, thì ra lúc nãy Tư Không Nguyên còn giấu tài.
Đây mới là thực lực mà người xếp hạng một trăm trên bảng Long nên có.
Xoẹt xoẹt!