Hôm nay chịu nói với mình nhiều như vậy, nhất định là lúc ở Thiên Cung đã cảm nhận được cảm xúc và nỗi thất vọng của Lâm Nhất.
“Quay về thôi, không cần ở đây nữa."
Lâm Nhất thở dài, đổi đề tài nói.
Nguyệt Vi Vi và đám người Lạc Thư Di cũng đã sớm quay về cung Thiên Hương, chỉ còn hắn và Mộc Tuyết Linh vẫn ở đảo Lang Nha.
"Không phải ngươi đã hứa với ông ta sẽ ở thêm mấy ngày sao?" Mộc Tuyết Linh nói.
“Ta nói là cũng được, cũng được, cũng có thể là không được."
Lâm Nhất không nghĩ nữa, tùy ý nói.
"Có lẽ, có thể đợi thêm chút." Mộc Tuyết Linh nhìn hắn, như có hàm ý sâu xa
nói.
Lâm Nhất nhìn Mộc Tuyết Linh, nói: "Vậy thì đợi thêm đi."
Một canh giờ sau.
Thiếu Cung chủ Lang Nha Thiên Cung - Giang Ánh Thiên đến, gã thấy Lâm Nhất và Mộc Tuyết Linh thì chắp tay hành lễ, sau đó vào thẳng vấn đề nói: "Lâm Tiêu, cha ta bảo ta đưa cho ngươi ít đồ."
“Đồ gì?”
Lâm Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Món quà nhỏ."
Giang Ánh Thiên mỉm cười, sau đó lấy ra bình đan dược, nói: "Đây là một giọt Thương Thần Huyết."
"Thương Thần Huyết?"
Lâm Nhất lộ vẻ nghi ngờ, không biết là bảo vật gì, Mộc Tuyết Linh đứng bên cạnh thì vô cùng kinh ngạc, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ khác lạ.
“Không vội, cha ta nói, những bảo vật này, chắc chắn Thánh trưởng lão biết rõ lai lịch, dùng thế nào, Thánh trưởng lão cũng đều rõ cả." Giang Ánh Thiên cười nói.
Lâm Nhất nhìn Mộc Tuyết Linh, đối phương không phủ nhận, chắc là thật rồi.
Bây giờ hắn cũng không ngu đến mức đi hỏi đối phương biết bằng cách nào, dù sao cũng chắc chắn là câu đó, trong sách viết thế.
Vù vù!
Sau đó gã lấy ra miếng ngọc giản, nói: "Đây là luyện thể Thần Quyết - Thương Thần Bá Thể."
Trong lòng Lâm Nhất dấy lên chút gợn sóng, không biết vì sao, cảm thấy những bảo vật này đều cực kỳ bất phàm.
“Đợi đã, cha ngươi có nói vì sao tặng ta những món quà này không?" Lâm Nhất hỏi, hắn cảm thấy có điều gì đó bất thường.
“Không nói."
Giang Ánh Thiên mỉm cười, nói: "Lý do cụ thể, ta cũng không biết, Lâm huynh đừng vội hỏi, còn món bảo vật thứ ba nữa."
Vừa nói, gã vừa lấy ra tấm bia cổ dài ba thước, khắc phù văn cổ xưa, giống như bài vị.
Tựa như đang phong ấn tồn tại nào đó cực kỳ cường đại!
Lâm Nhất liếc nhìn, trong lòng vô cùng chấn động, cảm thấy rợn tóc gáy.
"Đây là Phong Long Bài, bên trong phong ấn đạo long hồn hoàn chỉnh, Thương Long Hồn." Giang Ánh Thiên nói từng chữ.
Trong lòng Lâm Nhất trầm xuống, lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng biết những bảo vật này không đơn giản.
“Là có ý gì?" Lâm Nhất không đưa tay nhận lấy.
Không phải vì câu không làm mà được hưởng, mà là vì có những thứ không thể tùy tiện nhận, nhận rồi sẽ rất phiền phức.
"Cha ta tặng, nhất định bắt ta tự mình giao tận tay cho Lâm huynh, còn căn dặn, cho dù huynh rời khỏi Lang Nha Thiên Cung cũng phải đuổi theo mà trao cho bằng được."
Giang Ánh Thiên cười khổ nói: "Thật lòng mà nói, đây đều là chí bảo, nhưng vì sao tặng cho Lâm huynh, ta cũng không rõ lắm. Nhưng Lâm huynh đừng từ chối, nếu không ta rất khó xử."
"Đúng rồi, còn miếng ngọc giản nữa. Cha ta nói Lâm huynh vì vài nguyên nhân không thể sử dụng kiếm pháp, bộ kiếm pháp này của dõng dõi Thương Long đủ để thay thế."
Gã vừa nói vừa lấy ra môn kiếm pháp, môn kiếm pháp thượng phẩm cấp Quỷ Linh.
Kiếm pháp thượng phẩm cấp Quỷ Linh, phẩm cấp có thể nói là khá cao, chỉ là so với ba món chí bảo kia thì có phần đơn sơ hơn nhiều.
Sắc mặt Lâm Nhất nghi ngờ, nói không động tâm là giả, nhưng việc tặng mà không có lý do như vậy khiến người ta phải dè chừng.
"Ngươi về đi."
Mộc Tuyết Linh mở miệng, bảo Giang Ánh Thiên lui, đối phương thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời đi.
Gã thật sự sợ Lâm Nhất không nhận, đến lúc về chắc chắn sẽ bị mắng.
"Dường như ngươi không muốn nhận?" Mộc Tuyết Linh nói.
"Vô duyên vô cớ, đâu dám tùy tiện nhận." Lâm Nhất thản nhiên nói.
"Không cần thiết. Ta thấy Cung chủ Lang Nha tiếp nhận Phong Thần Lệnh của ngươi, cũng đâu có chút từ chối nào? Việc gì ngươi phải khách sáo với ông ta!"
Mộc Tuyết Linh nói.
“Đó là đại ca ta bắt ta nhất định phải giao cho họ."
“Thôi đi, ngươi không giao, có bổn Thánh ở đây, bọn họ cũng không làm gì được ngươi. Những thứ này đều là thánh vật Thương Long, rất có lợi với ngươi, mỗi món đều là chí bảo thực sự."
Mộc Tuyết Linh vung tay, lấy bình đan dược vào tay, trầm ngâm nói: "Trước tiên nói về giọt Thương Thần Huyết này, đây là một giọt thần huyết!"
Trong lòng Lâm Nhất chấn động, có phần khó hiểu.
"Thần huyết cũng có cao thấp quý tiện, thần thú tu luyện thành thần, máu của chúng so với thần huyết bình thường quý giá gấp trăm, nghìn, thậm chí vạn lần, một giọt Thương Thần Huyết, có thể sánh với hàng nghìn hàng vạn giọt thần huyết bình thường."
Mộc Tuyết Linh cầm bình đan dược, trầm ngâm nói: "Hơn nữa giọt Thương Thần Huyết này, e rằng không phải loại bình thường, có khi là một giọt thần huyết do Thương Long Thần Vương để lại."
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, rất nhanh đã nghĩ đến Lý Vô Ưu, đối phương đến Linh Tiêu Kiếm Các cũng vì một giọt thần huyết Chu Tước.
"Nghe Thánh trưởng lão nói, hình như trên đời còn có những loại thần huyết khác?”
Lâm Nhất tò mò hỏi.
“Tất nhiên."
Mộc Tuyết Linh nói: "Năm xưa thời đại thượng cổ xảy ra thần chiến, không ít thần linh ngã xuống, thần linh cũng có mạnh yếu khác nhau, nhưng cho dù yếu nhất thì cũng là bảo tàng vô giá khó có thể đo đếm.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!