“Ngươi thấy thế nào?"
Diệp Thần nhìn bóng lưng của của Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi rời đi, bất chợt hỏi câu không đầu không đuôi.
Liễu Nhược Trần biết gã đang muốn hỏi gì, trầm ngâm nói: "Dễ nói chuyện hơn ta tưởng, ta thấy hắn kiêu ngạo như vậy, cứ tưởng sẽ khó tiếp cận, không ngờ sảng khoái như vậy, hoàn toàn không hề kiểu cách."
Diệp Thần gật đầu, sau đó cười nói: "Ta cũng cảm thấy vậy, sảng khoái đến mức khiến ta khó tin. Trên đài Lang Nha, khi đối diện với Lý Ngọc Hi hắn vô cùng ngạo mạn, nhưng lại khách khí với ngươi và ta như vậy."
Liễu Nhược Trần thản nhiên nói: "Giờ nhìn kỹ, loại người như Lý Ngọc Hi mà còn bày ra dáng vẻ trước mặt hắn, thật sự chẳng khác gì trò cười, hắn đúng là có tư cách để không phục những kẻ đó."
"Hạng nhất bảng Lang Nha, hoàn toàn xứng đáng."
Diệp Thần khẽ thở dài, xem như tâm phục khẩu phục.
Quay về tiểu viện được Lang Nha Thiên Cung sắp xếp.
Lâm Nhất bắt đầu xem xét vết thương cho Nguyệt Vi Vi, sau đó khẽ nhíu mày, phát hiện vết thương của nàng ta nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều.
Đồng thời còn phát hiện trong cơ thể nàng ta đang bị phong ấn luồng sức mạnh vô cùng cường đại.
Lúc giao đấu với Hoa Hồng Dụ, có lẽ nàng ta đã vận dụng đến luồng sức mạnh này.
Luồng sức mạnh này tỏa ra khí tức vô cùng cổ xưa, hùng hậu đến mức kinh người, Lâm Nhất chỉ mới kiểm tra sơ qua đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
"Đây là thứ mẹ ta để cho ta trước khi rời đi, là truyền thừa của dòng dõi Thiên Hồ, Thiên Hồ là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong tộc hồ yêu, chỉ có Thiên Hồ mới có chín đuôi, chín đuôi Thiên Hồ truyền từ đời này sang đời khác. Ta phải đạt đến cảnh giới Sinh Tử mới có thể bắt đầu kế thừa sức mạnh này.”
Nguyệt Vi Vi không giấu gì Lâm Nhất, thản nhiên nói.
"Để ta chữa thương cho muội trước đã, sau này đừng dại dột như vậy nữa." Lâm Nhất đau lòng nói.
“Hừ hừ."
Nguyệt Vi Vi khẽ cười, nhưng không trả lời.
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng đưa tay ra phía trước, lòng bàn tay áp vào nhau, Lâm Nhất vận dụng thần cốt Thanh Long không ngừng truyền sức sống vào cơ thể nàng ta.
Thần cốt Thanh Long ẩn chứa sức sống cuồn cuộn, sau khi hấp thụ máu, không chỉ giúp thân thể Lâm Nhất có khả năng khôi phục mạnh mẽ hơn rất nhiều, mà còn có thể chữa lành các loại vết thương, thậm chí giải được trăm loại độc.
Hai giờ sau, gương mặt tái nhợt của Nguyệt Vi Vi đã trở nên rạng rỡ.
Dưới sự trợ giúp của thần cốt Thanh Long vết thương của nàng ta đã hoàn toàn hồi phục, Lâm Nhất vẫn chưa yên tâm, để ít linh quang màu xanh trong cơ thể nàng ta.
Tuy nhiên lực tinh thần của nàng ta tiêu hao quá nhiều, sau khi vết thương hồi phục, lập tức cảm thấy mệt mỏi, cứ thế tựa vào lòng Lâm Nhất ngủ thiếp đi.
Lâm Nhất thổi khúc nhạc cho nàng ta, sau đó lấy quả Tam Sinh ra.
Hạng nhất bảng Lang Nha, phần thưởng lớn nhất chính là quả Tam Sinh này, những phần thưởng khác tuy cũng là bảo vật vô giá, nhưng không có sức hấp dẫn đặc biệt với Lâm Nhất.
Quả này có thể giúp người ta từ hư không mà có thêm một năm, thậm chí là thời gian mười năm.
Bây giờ điều mà Lâm Nhất thiếu nhat chính là thời gian, neu that sự có thể từ hư không có thêm mười năm, tu vi của hắn sẽ đạt tới cảnh giới nào, thật sự không dám tưởng tượng.
Dù chỉ là một năm, nhưng với Lâm Nhất mà nói giống như cơn mưa đúng lúc.
"Một năm đến mười năm, khoảng cách này hơi lớn rồi." Lâm Nhất cầm quả Tam Sinh trầm ngam nói, sau đo định sẽ đi hỏi Cung chủ Lang Nha xem làm cách nào để phát huy tối đa hiệu quả của quả Tam Sinh.
Truyền âm cuối cùng của ông ta, chắc là đang ám chỉ ta về chuyện Phong Thần Lệnh.
Quả nhiên, Lang Nha Thiên Cung có liên quan đến dòng dõi Thương Long, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, nhất thời cũng hơi do dự, chưa biết nên quyết định thế nào.
Khi đã xác định được rồi, ngược lại thấy hơi khó đối diện.
Với thực lực hiện tại của hắn chắc chắn không thể đối kháng với Lang Nha Thiên Cung, nếu đối phương muốn cưỡng ép cướp lấy Phong Thần Lệnh rồi sau đó giết người diệt khẩu, thì hắn cũng không có chút khả năng phản kháng nào.
Có lẽ vẫn phải trông cậy vào Mộc Tuyết Linh!
Lâm Nhất đã sớm quan sát thấy, ngay cả Cung chủ Lang Nha, khi đối mặt với Mộc Tuyết Linh cũng không dám có chút sơ suất nào.
Nhưng cứ hễ nghĩ đến Mộc Tuyết Linh, là Lâm Nhất không thể quên được cảnh tượng đã nhìn thấy ở hồ Song Nguyệt hôm đó.
Đêm hôm ấy, trong hồ Song Nguyệt xuất hiện bốn người, đại sư tỷ Dạ Hân Nghiên, Tô Hàm Nguyệt, An Lưu Yên thoáng qua trong chớp mắt, và còn có cả Mộc Tuyết Linh.
Đến giờ Lâm Nhất vẫn không thể hiểu được, sao Mộc Tuyết Linh xuất hiện ở
đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!