Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Lý Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn, thấy Lâm Nhất biến mất.

Đến khi xuất hiện, giống như mặt trời rực rỡ, hiện ra trước mặt gã, từ trên cao nhìn xuống, tay cầm sáo Tử Ngọc Thần Trúc vung kiếm chém xuống.

Thần ở tận trời, kiếm ta hóa thiên!

Thần Tiêu Kiếm Ý được giải phóng, trên người Lâm Nhất bùng phát ra kiếm quang màu vàng chói mắt, như thể hắn được đúc từ vàng ròng.

Tựa như thánh tử bước đi ở nhân gian, thiên uy tỏa sáng, vương giả giáng thế vô địch khắp nơi.

Hắn gầm lên giận dữ, biển kiếm màu vàng giữa mi tâm sôi trào.

Người tí hon màu vang đang ngồi xep bang trên bien kiem kết ấn bằng cả hai tay, Thương Thần Chi Diệt, mở!

Thương Long ẩn trong biển kiếm, biển mây cuộn trào sức mạnh mạnh mẽ không gì sánh được, đó là song kiếm hồn của Lâm Nhất. Nó vô cùng ngạo mạn, như con Thương Long sống động, vô cùng bạo liệt, không chịu bị khống chế.

Nhưng người tí hon màu vàng kia như thần linh, ánh sáng vàng chói mắt, còn đáng sợ hơn cả kiếm hồn Thương Long nhiều lần.

Nó gia trì kiếm ý lên thân Thương Long, đưa bàn tay nhỏ ra, Thương Long lập tức chịu sự trói buộc mạnh mẽ nào đó.

Vút

Chỉ cần một ngón tay, nó lao ra khỏi mi tâm Lâm Nhất.

Khoảnh khắc nó lao ra, sấm gió dậy sóng, trong tầm mắt Lâm Nhất, kiếm quang trên người Lý Ngọc Hi trong chớp mắt bị chém thành hư vô.

Ngọn lửa còn sót giữa đất trời, lúc này cũng bị quét sạch.

Không gian trước mắt hắn bị phong tỏa hoàn toàn, cách biệt với thế giới, Lý Ngọc Hi ở trong đó vô cùng kinh hoàng, gã không thể thoát khỏi sự trói buộc của kiếm ý này.

Cả đài Lang Nha đều chấn động!

Cung là Thần Tiêu kiếm ý, nhưng uy nang bộc phat từ Lam Nhất mạnh hơn Lý Ngọc Hi không chỉ gấp mấy lần.

Giống như cùng là Long Mạch tầng chín, nhưng Tần Hạo trước mặt Lý Ngọc Hi chẳng đáng nhắc đến.

Lúc này Lý Ngọc Hi cũng vậy, không đáng nhắc đến, nhỏ bé vô cùng.

Lâm Nhất bước lên, tóc dài tung bay, áo trắng phần phật, gương mặt lạnh lùng ấy giờ đây toát lên sự cao ngạo không gì sánh được, không giận mà uy, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bịch!

Sáo Tử Ngọc Thần Trúc đâm thẳng vào ngực Tần Hạo với tốc độ như sét đánh, bụp, lỗ to bằng nắm tay xuất hiện trên thân thể gã.

Phụt, máu tươi phun ra, Lý Ngọc Hi gào lên đau đớn, ôm ngực quỳ rạp xuống

đất.

Lắc lư!

Thanh kiếm Thiên Câu trong tay gã nặng nề rơi xuống đất, Lý Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Lâm Nhất từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn gã.

Vút!

Sau đó đưa tay khẽ vẫy, gọi kiếm Thiên Câu trên mặt đất vào tay.

"Kiếm của ta ... " Lý Ngọc Hi đưa tay muốn lấy về, nhưng cuối cùng vẫn rụt về, gương mặt tái nhợt tràn đầy vẻ cay đắng.

Đã đánh cược thì phải nhận thua, không còn gì để nói.

Rắc!

Không ai ngờ được, Lâm Nhất cầm kiếm Thiên Câu, căn bản không thèm liếc mắt nhìn. Tay phải hắn nắm chuôi kiếm, tay trái cầm mũi kiếm, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người bỗng nhiên bẻ mạnh.

Bụp

Thanh thánh kiếm vạn văn vô giá này lập tức vỡ vụn, tan thành từng mảnh cắm xuống đất.

“Không!"

Lý Ngọc Hi sững sờ, mắt trừng to như sắp rơi ra ngoài.

Kiếm đã vỡ nát!

Thật quá nhục nhã, chuyện này còn nhục nhã hơn cả việc Lâm Nhất cướp đi kiếm Thiên Câu.

Lâm Nhất thản nhiên nói: "Ngươi muốn tranh một hơi thở, ta làm theo ý ngươi là được. Cái gọi là kiếm Thiên Câu này, Lâm mỗ thật sự không coi ra gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, bảo Nguyệt Vi Vi múa cùng ngươi, ngươi không xứng, muốn đấu kiếm với Lâm mỗ ta, ngươi càng không xứng!"

Bốn phía yên tĩnh, không có tiếng động nào.

Tất cả mọi người đều bị lời của Lâm Nhất dọa cho sững sờ, giờ phút này, người đàn ông trên đài kia, kiêu ngạo biết bao, ngông cuồng biết bao.

Phong thái ấy, thu hút mọi ánh nhìn.

Nếu ánh sáng của yến tiệc Lang Nha có mười phần, thì chín phần đều bị Lâm Nhất chiếm hết, phần còn lại chia đều cho những người khác.

"Bảo người mạnh nhất của thánh địa Minh Tông các ngươi ra đi, Lý Ngọc Hi .. Ngươi thật sự không ổn. Quỳ xuống nhận sai thì miễn đi, ta muốn ngươi trong một trăm năm không được rời khỏi Minh Tông, hãy tự kiểm điểm cho tốt."

Nói xong, Lâm Nhất cầm đàn Phong Lôi rời đi, chỉ để Lý Ngọc Hi quỳ tại chỗ, ngơ ngác thất thần.

Không xa dưới đài Lang Nha, Chương Tù và Trần Tuấn nuốt nước bọt mấy lần, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.

Hình như vừa rồi ba đấu một thua Lâm Tiêu cũng không quá mất mặt, dù sao thì có mất mặt cỡ nào cũng không bằng Lý Ngọc Hi.

"Đưa xuống!"

Cung chủ Lang Nha phất tay, mấy ông lão xuất hiện, lập tức khiêng Lý Ngọc Hi đang quỳ không đứng dậy nổi đi.

"Còn ai muốn ra trận không?"

Cung chủ Lang Nha đảo mắt nhìn bốn phía, thản nhiên nói: "Còn ai, muốn giao đấu với Lâm Tiêu không?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!