"Cô không nên chọn ta." Ôn Ngọc Thư thản nhiên nói.
"Ai biết được chứ?"
Nguyệt Vi Vi mỉm cười như hoa nở nghìn năm, vẻ đẹp lấn át mọi thời đại.
Sau đó nàng ta tỏa ra hào quang rực rỡ, quanh thân có những dải lụa trắng tung bay, dải lụa trắng ẩn chứa ánh sáng, rực rỡ và thuần khiết, khiến nàng ta trở nên vô cùng cao quý.
Đây là lần đầu tiên nàng ta phóng thích ra lụa trắng, những dải lụa này khi múa lượn, trong không trung vang lên nhạc điệu, khiến nàng ta thuần khiết như tiên nữ.
Sắc mặt Ôn Ngọc Thư hơi thay đổi, dần trở nên nghiêm trọng, đến khi Nguyệt Vi Vi lấy ra cây sáo trúc, rõ ràng cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Lập tức không dám khinh địch, gã cũng phát ra ánh sáng chói lọi, cây đàn cổ tắm trong ánh lửa hiện lên giữa hư không.
Âm!
Hai người nhanh chóng giao đấu, mỗi người đều tấu lên khúc nhạc cổ, dị tượng hiện ra, âm luật mạnh mẽ tràn ngập khắp đài Lang Nha rộng lớn.
Tiếng sáo phát ra từ miệng Nguyệt Vi Vi, từng dải lụa trắng dưới sự tăng cường của tiếng sáo, cuốn theo khí kình cuồn cuộn lao về phía đối phương.
Nhưng Ôn Ngọc Thư đã sớm có chuẩn bị, chỉ thấy dây đàn dao động, những mũi dao sắc bén từ đầu ngón tay gã bắn ra.
Không ngừng chém nát những dải lụa lao tới!
Vù!
Tiếng đàn trong tay Ôn Ngọc Thư bỗng trở nên nặng nề, bầu trời băng sương dày đặc trút xuống, chỉ trong chớp mắt mặt đất đóng băng.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, từng bông tuyết từ trên trời rơi xuống không đếm xuể, đó là ý chí Hàn Băng!
Ôn Ngọc Thư đã dung hợp ý chí Hàn Băng vào tiếng đàn, trong chớp mắt đã ép Nguyệt Vi Vi vào tình thế tuyệt vọng.
Nguyệt Vi Vi nhìn tuyết bay đầy trời, sắc mặt điềm tĩnh, tiếng sáo vẫn nhẹ nhàng không vội vã.
Thế nhưng đúng lúc khí lạnh sắp nuốt chửng nàng ta, trong mắt nàng ta lóe lên ánh sáng sắc bén, lực tinh thần kinh khủng bộc phát.
Âm!
Mặt đất bị đông cứng lập tức nổ tung, sau đó bay lên không trung, lụa trắng tung bay dữ dội, đánh tan hết những khối băng thành bột vụn.
Bột vụn trong không khí tan ra, hóa thành hơi nước mờ mịt.
Giữa màn sương mờ ảo, Nguyệt Vi Vi trong bộ váy đỏ cầm sáo trúc, đẹp đến nghẹt thở.
Ngay sau đó tiếng sáo biến hóa dữ dội!
Những dai lua trắng mua lượn trong không trung, hóa thanh chín con ran trắng như ngọc, dải lụa trắng như thể sống lại, trở nên linh động và đáng sợ.
Sắc mặt Ôn Ngọc Thư hơi thay đổi, gã biến hóa thân hình trên không, tránh né rắn trắng đang lao tới.
Trong lúc di chuyển, cây đàn cổ vẫn luôn dưới mười ngón tay gã, tiếng đàn chưa từng ngừng.
Trong nháy mắt hai người giao đấu thêm mấy chục chiêu, mỗi bên đều phát huy khúc nhạc cổ đến cực hạn.
Nửa nén nhang sau.
Chín con rắn trắng phá vỡ tiếng đàn đang bao phủ không trung, hóa thành tia chớp gào thét lao đi, con ngươi Ôn Ngọc Thư co rút mạnh, lập tức lui nhanh về phía sau.
Nhưng vẫn chậm, chín con rắn trắng biến trở thành lụa trắng, quấn chặt lấy cơ thể gã giữa không trung.
"Ngươi thua rồi."
Nguyệt Vi Vi mỉm cười, thản nhiên nói.
Trận chiến này khiến bốn phía kinh ngạc, không ai ngờ được, Huyền Nữ điện hạ của cung Thiên Hương có trình độ âm luật đáng kinh ngạc như vậy.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơn chính là hành động tiếp theo của nàng ta!
Sau khi đánh bại Ôn Ngọc Thư, Nguyệt Vi Vi không rời đài mà tiếp tục giao chiến, liên tiếp đánh bại bảy thiên tài của thánh địa.
Trong số hai mươi người tranh suất cuối cùng, nàng ta đã đánh bại gần nửa số người.