Ai mà đoán được, công tử Táng Hoa trong mắt người đời tuyệt thế vô song, vậy mà không cứu được sư tôn của mình, cũng chẳng thể yêu một người không lo nghĩ.
Hắn muốn đoạn tuyệt, muốn giữ lời hứa, muốn đến Đế quốc Thần Long gặp Tô Hàm Nguyệt ... Nhưng chữ tình này sao có thể đoạn.
Bên bờ sông, người phụ nữ áo đỏ, khúc sáo giúp hắn nắm được kiếm ý, trong khe gió âm giúp hắn trị thương bằng linh hồn võ đạo, yến tiệc Quần Long gặp lại, đường lên thiên lộ sống chết có nhau.
Lâm Nhất nhắm mắt, lòng rối như tơ vò.
“Vi Vi, muội quá nuông chiều hắn rồi! Tên này đúng là đàn ông tồi, đêm qua ở hồ Song Nguyệt ta tận mắt thấy, trong lòng hắn ít nhất còn ba người khác."
Người vốn ít dao động cảm xuc như Mộc Tuyet Linh, luc nay hiếm khi hiện vẻ giận dữ trên mặt.
Boi vì hanh động vừa rồi của Lam Nhất, that sự đã làm tổn thương Nguyệt Vi
Vi.
Khuôn mặt luôn đầy ý cười của Nguyệt Vi Vi lúc này cũng trở nên vô cùng buồn bả, nhưng khi nghe lời của Mộc Tuyết Linh, nàng ta vội vàng biện hộ: "Không phải đâu, Lâm ca ca không cố ý làm tổn thương ta, đêm qua ta không nên dẫn huynh ấy đến hồ Song Nguyệt. Là ta sai rồi, trong lòng Lâm ca ca chắc chắn còn đau hơn ta."
"Ta thấy chưa chắc." Mộc Tuyết Linh nhìn Lâm Nhất ở phía xa thản nhiên nói.
Nguyệt Vi Vi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, trong mắt lóe lên tia xót xa, nói: "Tâm trạng Lâm ca ca thế này, e là rất khó đoạt được vị trí quán quân."
"Vào được hạng năm đã là không tệ rồi." Mộc Tuyết Linh nói.
Trong lòng Nguyệt Vi Vi chợt căng thẳng, nói: "Ta muốn giúp huynh ấy."
"Muội giúp kiểu gì?" Ánh mắt Mộc Tuyết Linh trầm xuống, nói: "Muội đừng làm chuyện dại dột."
Nguyệt Vi Vi nhìn về phía Lâm Nhất, nhưng không trả lời.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh.
Không gian rộng lớn xung quanh đài Lang Nha, bóng người tụ tập, ai nấy đều bàn tán về trận chiến quyết định sắp bắt đầu, ai mới là người thực sự đoạt được ngôi đầu bảng.
Người được ho tên nhiều nhat, tat nhien la Lý Ngọc Hi của Minh Tông phong hoa tuyệt đại, võ đạo xuất chúng.
Nhưng Trần Tuấn của Vạn Lôi Giáo, Chương Tù của Thần Đạo Các, còn có Tần Hạo của Thiên Viêm Tông, ba người này cũng đều có tuyệt học riêng, chưa chắc không thể tranh đoạt ngôi đầu.
Ngoài ra, Ngôn Thiên Thần của cung Thiên Hương cũng có rất nhiều người ủng hộ.
Y là người nổi bật lâu năm trong giới âm luật, có địa vị cao trong lòng nhiều tư nhạc, theo họ, Ngon Thiên Thần thuần khiết hơn nhiều so với đám yêu nghiệt của các thánh địa.
Có thể noi, Ngon Thien Than la niềm tin của họ, noi rang trong tham tam những tư nhạc ở đây chắc chắn đều mong Ngôn Thiên Thần có thể giành được ngôi đầu bảng.
Đúng lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Cung chủ Lang Nha trở về.
"Bắt đầu đi." Ông ta thản nhiên nói, sau đó ánh mắt vô tình nhìn Lâm Nhất, lông mày khẽ nhíu.
Tâm cảnh tên này thực sự gặp vấn đề rồi sao?
Trận chiến trước đã phát hiện cảm xúc của hắn rất lớn, dị tượng tuy hung mãnh dữ dội, nhưng am luat cuối cùng hoan toan hỗn loạn.
Giao đấu với người thường thì không sao, nhưng nếu đấu với cao thủ thực sự, sẽ lộ ra vô số sơ hở.
Vị trưởng lão của Lang Nha Thiên Cung bước lên đài, ông ta nhìn thoáng qua hai mươi người cuối cùng, nói: "Vòng cuối cùng không có quy tắc, tự do giao đấu, Cung chủ sẽ căn cứ vào phong thái và thực lực các người thể hiện mà quyết định xếp hạng cuối cùng."
Vừa dứt lời, không khí tại hiện trường trở nên có phần quỷ dị.
Cũng không phải là bất ngờ, các vòng quyết chiến cuối cùng của yến tiệc Lang Nha trước nay đều như thế, tự do giao đấu, do Cung chủ Lang Nha đích thân chọn ra người đứng đầu.
Chỉ là trong hai mươi người, những người thực sự có ý tranh ngôi đầu đều chưa vội ra tay.
Ai cũng rất rõ ràng, bây giờ số người còn lại toàn là cao thủ, nếu không có đủ tự tin, người ra tay đầu tiên sẽ chịu thiệt rất lớn.