Một thân bạch y, phần phật tung bay.
Kim ô bay ra từ đại nhật dày đặc không dứt, chớp mắt đã thiêu đốt chiến trường thành biển lửa cháy đỏ rực, hoang tàn khắp chốn.
Dẫu ngươi có thiên binh vạn mã, một mình ta cùng cây cầm là đủ.
Sự ung dung tự tại ấy khiến người ta phải ngưỡng mộ. Thật khó mà tưởng tượng được "kẻ mọi rợ" trong lời đồn lại có thần thái đến vậy.
Ánh sáng của đại nhật rực sáng nơi đầu ngón tay hắn, kim ô đầy trời, thiêu trời đốt đất.
Bỗng nhiên!
Cục diện ging co bỗng đổi khác: sau khi đại nhật đã leo cao lên không trung, sau lưng Lâm Nhất lại có vầng trăng sáng dâng lên. Trong khoảnh khắc, nhật nguyệt đảo lộn, trời đất đảo lộn, âm luật của Tả Dật, Bạch Vân Phi và những kẻ khác trở nên hỗn loạn.
Vài kẻ thất kinh, sắc mặt biến đổi hẳn.
Giết!
Lâm Nhất thừa thắng truy sát không buông, trên đài Lang Nha, hào quang trên người hắn bùng nổ, mười ngón tay đột nhiên tăng tốc.
Một luồng cầm âm kinh thiên động địa biến thành cơn bão cuốn sạch càn khôn. Trời đat sup đổ, chiến trường cổ nứt toác từng khe. Thiên quân vạn mã do tiếng nhạc của đối phương hóa thành đang gào rú thê lương: kẻ thì bị cuốn thẳng lên trời, kẻ lại rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Khoảnh khắc ấy, mọi hào quang tụ cả trên người Lâm Nhất. Thiên quân vạn mã bị hắn chạm tay vào là tan vỡ.
Trên chiến trường cổ, chẳng ai dám tranh cao thấp với hắn!
Dưới đài, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Họ nhìn về phía Lâm Nhất, thấy trong mắt hắn ẩn chứa một ngọn lửa giận.
Hắn dường như có nỗi phẫn uất khó nói hết, trút cả vào tiếng cầm. Chẳng bao lâu, tiếng đàn của hắn cũng loạn lên.
Thế nhưng chính cái loạn ấy lại khiến ý cảnh trở nên đáng sợ gấp bội.
Âm!
Vầng đại nhật đang treo trên không trực tiếp rơi xuống. Giữa trời đất tối sầm, mặt đất bị oanh tạc thành phế tích tiêu điều.
Vô tận hỏa diễm kết thành biển lửa. Ngay tại chỗ đã có không ít người không chịu nổi, bị chấn văng khỏi đài.
Đại nhật diệt, chỉ còn một vầng trăng lạnh như máu treo cao trên vòm trời!
"Chúng ta đầu ... "
Sắc mặt Tả Dật và đám kia biến sắc vì khiếp sợ, vội vã buông nhạc cụ trong tay, ùa chạy ra ngoài đài Lang Nha.
Nhưng muộn rồi!
Lâm Nhất đột ngột xé gió lao qua không trung, chẳng cho bọn chúng nói hết. Thân ảnh hắn xoay tròn giữa trời, tiếng đàn từ bốn phương tám hướng như từng khối thiên thạch lửa điên cuồng nện xuống.
Âm! Âm! Âm!
Từng tên bị nện đến hộc máu, ngã xuống là lập tức trọng thương ngất lịm.
Ra tay quá tàn độc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!