Chẳng bao lâu, Lâm Nhất nhìn thấy người trên mặt hồ, là An Lưu Yên.
Sắc mặt hắn bình tĩnh hơn nhiều, đại khái đã hiểu đôi chút về hồ Song Nguyệt, nhờ sự trợ giúp của tâm nhãn nên cây Tam Sinh cũng không làm gì được hắn.
Đợi đến khi tiến gần tâm hồ, Lâm Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ sẽ không có sóng gió gì nữa, thế nhưng đúng lúc đó, Lâm Nhất cúi đầu nhìn xuống, trên mặt nước xuất hiện gương mặt mà hắn nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thánh trưởng lão, Mộc Tuyết Linh!
Lâm Nhất lập tức sững người, sao có thể như vậy ... Nếu nói những người trước còn có chút liên quan đến hắn.
Thì Mộc Tuyết Linh thật sự không có bất kỳ câu chuyện gì.
Lâm Nhất suy nghĩ nhanh như chớp, nhất thời không thể nghĩ thông, Nguyệt Vi Vi cười nói: "Lâm ca ca, huynh nhìn thấy ai vậy?"
“Không."
Lâm Nhất giật mình bừng tỉnh, nắm tay Nguyệt Vi Vi, bước lên đàn giữa hồ.
Những cành cây vốn sắp trồi lên lặng lẽ rút lui.
“Hình như cũng không khó lắm."
Lâm Nhất mỉm cười nói.
Nguyệt Vi Vi có chút không thể tin nổi nói: "Thật sự đã đi đến tâm hồ rồi."
"Muội sớm đã biết ám chỉ của hồ Song Nguyệt rồi đúng không?"
Lâm Nhất cười nói.
Nguyệt Vi Vi cười gian xảo, nói: "Huynh đoán xem."
Lâm Nhất mỉm cười, cũng không để ý, ngồi nghiêm chỉnh trước đàn, hắn hít thật sâu, sau đó lặng lẽ đàn lên.
Trên hồ Song Nguyệt vang lên tiếng đàn tuyệt diệu, khiến cảnh sắc mộng ảo này thêm phần yên bình.
Lâm Nhất tùy ý gảy lên dây đàn, không có điệu khúc cố định nào.
Những hình ảnh trên đường đi, với hắn đều là những ký ức khó có thể buông bỏ, bất kể là ai ... Từng có những hồi ức tươi đẹp.
Hắn rất nhớ sư ty Hân Nghiên, nhớ đến Tô Hàm Nguyệt nơi phương xa, cũng không thể phụ lòng An Lưu Yên đã dành cho hắn.
Còn Mộc Tuyết Linh, thật sự chỉ là sự bất ngờ, hắn cũng không biết tại sao đối phương xuất hiện.
Tình yêu là gì?
Tâm trí Lâm Nhất dần trở nên hỗn loạn, khuôn mặt của Tô Hàm Nguyệt, Nguyệt Vi Vi, An Lưu Yên và sư tỷ Hân Nghiên liên tục hiện ra trong đầu.
Nguyệt Vi Vi lặng lẽ ngồi bên cạnh lắng nghe, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của Lâm Nhất.
Đợi đến khi khúc nhạc kết thúc.
Tâm trạng Lâm Nhất cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bất kể là ai, đều là những người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
“Phía trước rất hỗn loạn, về sau dần dần rõ ràng hơn nhiều, chắc Lâm ca ca đã nghĩ thông được vài điều rồi."
Nguyệt Vi Vi khe cười nói.
Lâm Nhất đặt hai tay lên dây đàn, nhìn mặt hồ xanh biếc phản chiếu ánh trăng trước mặt, nói: "Có vài chuyện định sẵn là không thể nghĩ thông."
“Lâm ca ca, Vi Vi sẽ luôn đứng bên cạnh huynh, bất kể trong lòng huynh nghĩ gì, cũng bất kể đã xảy ra chuyện gì." Nguyệt Vi Vi bất ngờ nắm tay Lâm Nhất nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!