Cung Thiên Hương, Ngôn Thiên Thần!
Thì ra y vẫn luôn ở đó, rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Ngôn Thiên Thần âm thầm chịu đựng được lâu đến vậy.
"Ngôn sư huynh, còn không chịu nhận thua?"
Tiếng sáo của Địch Thu vẫn chưa dừng, gã dùng âm luật phát ra tiếng nói, không khí vang lên ù ù.
Cùng tu âm luật, cùng thuộc bốn đại Nhạc Phường của thành Thánh Thiên Vực, gã gọi Ngôn Thiên Thần là sư huynh cũng không có gì sai, xem như cách xưng hô tôn trọng.
Chỉ là trong mắt người ngoài, nghe vào cảm thấy có chút kỳ quái, kèm theo chút ý châm chọc.
"Khúc nhạc không tệ, muốn nghe thêm chút nữa."
Ngôn Thiên Thần thản nhiên nói.
"Hừ, ngươi tưởng ta không phát hiện ra ngươi sao? Ngươi không muốn thua đàng hoàng, vậy thì đừng trách ta khiến đại sư huynh của cung Thiên Hương ngươi mất mặt.”
Trên mặt Địch Thu hiện lên vẻ châm biếm, gã không có chút kính trọng nào, với vị đại sư huynh của cung Thiên Hương này.
Vù!
Âm thanh của cây sáo bỗng biến hóa khó lường, khúc nhạc vốn đã khó nghe, giờ càng trở nên chói tai hơn.
Màng nhĩ như sắp bị xuyên thủng!
Hư không chấn động, chợt có dị tượng xuất hiện, tiếng sáo hóa thành làn khói đỏ như máu, diễn hóa thành từng con hung thú vô cùng kinh khủng.
Mà tiếng sáo của gã cũng như biến thành ma âm thật sự, bảy con hung thú xấu xí dữ tợn, lệ khí ngút trời, sát ý vô tận bạo phát.
Những con hung thú phát ra tiếng gầm gừ tuyệt vọng, khiến trong lòng người nghe dâng lên nỗi sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.
"Ngôn sư huynh, thời đại đã thay đổi rồi, giờ không còn là thiên hạ của các ngươi, những kẻ thuộc thế hệ cũ nữa, thành Thánh Thiên Vực đã không còn chỗ cho ngươi từ lâu rồi."
Vù vù vù!
Địch Thu cười dữ tợn, bảy con hung thú gào thét lao đi, trong chớp mắt đã muốn nuốt chửng Ngôn Thiên Thần.
Vẻ mặt Ngôn Thiên Thần bình tĩnh, chỉ chăm chú nhìn đám dị thú, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Ha ha, sư huynh vẫn chưa dùng nhạc cụ sao? Ngoan ngoãn chịu trói thì chẳng còn gì thú vị nữa ... " Âm thanh ong ong vang lên, Địch Thu giễu cợt nói.
“Đối phó với ngươi, vẫn chưa cần đến nhạc cụ."
Ngôn Thiên Thần đưa tay khẽ vẫy, sau đó hai ngón tay kẹp vào, giữa hai ngón xuất hiện chiếc lá cây màu xanh.
Đó là chiếc lá ngắt ngoài đài Lang Nha, khi mọi người còn đang nghi hoặc chưa rõ, Ngôn Thiên Thần thản nhiên nói: "Ngươi còn chưa từng thấy địa ngục là gì, còn muốn thổi ra ma âm chân chính, thật quá ngây thơ rồi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới là ma âm, cái gì mới là tuyệt vọng."
Vừa dứt lời, Ngôn Thiên Thần đưa chiếc lá lên môi, lá phát ra tiếng ré lên chói
tai.
Ầm!
Ngay khi âm thanh vang lên, trên người Ngôn Thiên Thần bùng nổ ra luồng ma quang đen kịt đáng sợ, đôi mắt y đỏ rực, trên mặt có những đường máu như lan tràn ra.
Khuôn mặt vốn tuấn tú tuyệt trần của y, trong nháy mắt trở nên dữ tợn kinh người, hai mắt phát ra ánh sáng ma quang chẳng khác gì luyện ngục cửu u.
Như thể đang nói rằng, ta chính là ma, ngươi thì biết cái quái gì gọi là ma âm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!