Vũ bộ của nàng nhanh dần, trên người thoang thoảng tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Trong từng vòng xoay, trời đất dường như cũng trở nên ảm đạm trước nàng.
Khiến người ta không tự chủ được mà ngước mắt nhìn theo.NTrên gương mặt nàng ta nở nụ cười, nụ cười rực rỡ như mùa xuân, hồn nhiên mà linh động, thân thể nhẹ đến mức như không còn trọng lượng.
Ánh mắt của Lâm Nhất hoàn toàn bị hút lấy, tiếng sáo Phượng Hoàng Vịnh Tâm hắn thổi, từng nốt từng nốt đều như rơi lên người nàng.
Nguyệt Vi Vi theo kịp khúc nhạc một cách hoàn hảo.MThân hình nàng nhẹ nhàng bay lên không trung, mũi chân đặt lên những nốt nhạc đang lay động, điệu múa linh động và nhẹ nhàng thoát tục.
Những nốt nhạc đã hóa thành ánh trăng, mà thân thể nàng lại quá nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả ánh trăng cũng không bị nàng giẫm vỡ.
Khi khúc nhạc kết thúc, Nguyệt Vi Vi từ trên không đáp xuống, mềm mại như một đám mây trôi đến.
Lâm Nhất đặt cây sáo xuống, đưa tay ra.Nguyệt Vi Vi lập tức nở nụ cười, đưa tay nắm lấy tay hắn rồi đáp xuống đất.
"Lâm ca ca, đẹp không?"
Đôi má nàng ta ửng hồng, hiện lên chút ngượng ngùng. Vừa rồi khi cố gắng theo nhạc và nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, nàng ta đã hơi hồi hộp một chút.
"Đẹp", Lâm Nhất đáp.
Hì hì, đây là điệu Linh Hồ Vũ mẹ dạy muội. Mẹ nói nữ tử Hồ tộc ai cũng phải biết. Nếu múa không đẹp thì ... sẽ chắng có ai cưới".
Nguyệt Vi Vi cười, hàng lông mày giãn ra như mây tan, đôi mắt cong lại thành hình trăng khuyết: "Lâm ca ca thích thì sau này Vi Vi chỉ múa cho một mình huynh xem thôi".
Lâm Nhất kh cười, gật đầu.
"Hì hì, Lâm ca ca, chúng ta ra ngoài chơi đi. Muội nghe nói ở thành Thánh rất vui, nhưng muội ở trên núi tuyết suốt, chẳng ai đi chơi cùng", Nguyệt Vi Vi nói.
"Thành Thánh, ta cũng chưa từng dạo qua", Lâm Nhất đáp.
"Đi thôi, chắc sư tỷ ngủ rồi", Nguyệt Vi Vi lè lưỡi, tự trấn an mình.
Hai người quyết định xong, mỗi người thay một bộ y phục, rồi lặng lẽ rời khỏi cung Thiên Hương.
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi sơn môn, Nguyệt Vi Vi đã lo lắng đến mức bồn chồn.
"A, hình như sư tỷ không phát hiện!" nàng ta phấn khích nói.
Lâm Nhất ngược lại không dám chắc. Hắn ngoái đầu nhìn lại:"Hình như vẫn có người theo doi chung ta ... tám phần là Thánh Trưởng Lão đã phát hiện rồi".
"Aiyaa, huynh ngốc quá. Muội nói là không phát hiện thì chính là không phát hiện mà~", Nguyệt Vi Vi nũng nịu nói.
Lâm Nhất gãi đầu, có chút lúng túng không biết phải làm sao.
"Đi thôi".
Nhìn bộ dạng ngượng nghịu của Lâm Nhất, Nguyệt Vi Vi che miệng cười khúc khích, kéo tay hắn chạy nhanh xuống núi.
Cách sơn môn ngàn mét.
Mộc Tuyết Linh và cung chủ cung Thiên Hương đứng sóng vai, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Nguyệt Vi Vi rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!