Ben trong Lang Ba Các
Đêm khuya thanh tĩnh, từ phía xa thỉnh thoảng lại có tiếng đàn cầm vọng tới, tâm trạng cả hai người đều vô cùng thư thái.
Đột nhiên, hai người đang nằm trên bãi cỏ như tâm linh tương thông, không hẹn mà cùng quay đầu sang nhìn đối phương.
Ánh mắt họ chạm nhau rồi cả hai cùng bật cười.
Nguyệt Vi Vi khe nhoen miệng cười, nhẹ nhang xích lại tựa vào người Lâm Nhất.
"Lâm ca ca, bốn năm nay huynh sống thế nào?", Nguyệt Vi Vi nghiêng người, chớp mắt hỏi.
Đã bốn năm rồi sao?
Lâm Nhất thoáng sững lại, sau đó nghĩ lại thì quả thực đã bốn năm trôi qua.
Khi hắn mới vào Côn Luân là năm Thần Long thứ ba nghìn ba trăm lẻ một. Khi hắn vào Phù Vân Kiếm Tông là năm hắn mười chín tuổi.
Hắn ở lại Phù Vân Kiếm Tông hơn một năm, sau đó lại ở Kiếm Tông hơn hai năm. Đến hiện tại quả thực đã bốn năm trôi qua rồi.
"Sau khi ta và muội từ biệt nhau, ta đã tới Phù Vân Kiếm Tông. Ở Phù Vân Kiếm Tông ta đã gặp ... ”
Lâm Nhất dừng mot lat, sau đo ke lại tat ca những chuyen xảy ra ở Phù Vân Kiếm Tông, cũng không hề che giấu chuyện Tô Hàm Nguyệt.
Ánh trăng rọi xuống khuôn mặt Nguyệt Vi Vi. Nàng ta nét mặt bình thản, lặng lẽ quan sát gương mặt Lâm Nhất và lắng nghe.
Nghe những buồn vui của hắn, nghe tới chuyện đêm trăng tròn hắn thổi tiêu giết người, hai mắt nàng ta nheo lại thành một khe nhỏ. Trong giây phút đó đôi mắt Nguyệt Vi Vi nhìn còn đáng yêu hơn vầng trăng khuyết trên trời.
Tiêu của ta!
Nguyệt Vi Vi gương mặt mừng rỡ, đó là món quà nàng ta tặng cho Lâm ca ca. Hoa ra Lâm ca ca vẫn luôn mang theo bên mình.
Khi nghe về những gì Lam Nhat trải qua trên đao Khô Huyền thì Nguyệt Vi Vi thấy thật mừng cho hắn. Khi nghe chuyện ở chiến trường Hoang Cổ thì nàng ta lại hồi hộp cau chặt mày lại.
Khi nghe Lâm Nhat nhắc đen Dao Quang, Nguyệt Vi Vi lại cảm nhận được sự đau khổ và phẫn nộ của hắn, trên gương mặt lộ ra vẻ thương xót.
Trên chiến trường Hoang Cổ, người ngoài chỉ nhìn thấy ngay cả Đại Thánh cũng bị hắn đánh chết.ME rằng chẳng ai biết được, khi nhìn thấy sư tôn giáng lâm, trong lòng hắn bi phẫn và bất lực đến thế nào.NVốn chỉ còn lại năm năm thọ nguyên, lại cưỡng ép để chân thân giáng xuống, vậy thọ nguyên còn được bao lâu nữa? Ba năm?MHai năm?IMột năm?
Tim Nguyệt Vi Vi bỗng thắt lại, không biết vì sao mà đau đớn đến mức khó chịu. ILâm Nhất tiếp tục nói, chẳng mấy chốc đã kể đến mục đích hắn đến đại hội Lang Nha. MLúc này Nguyệt Vi Vi mới biết, Lâm Nhất đến đại hội Lang Nha là vì chuyện của dòng Thương Long. Nàng ta lập tức âm thầm ghi nhớ trong lòng.
"Thật ra những chuyện này, ta chưa từng nói với ai. Nói ra rồi ... mới phát hiện nhẹ nhõm hơn nhiều". MLâm Nhất nhìn Nguyệt Vi Vi, mỉm cười nói.
Nguyệt Vi Vi đau lòng nhìn Lâm Nhất. Lâm Nhất lúc này mới chỉ ở cảnh giới Long Mạch, vậy mà kẻ hắn phải đối đầu lại là hạng người tàn độc như Thiên Huyền Tử.MCòn thọ nguyên của sư tôn thì chắc chắn cũng chẳng thể cho hắn thêm bao nhiêu thời gian.MCó thể tưởng tượng, mỗi ngày Lâm Nhất phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
"Vậy sau này Lâm ca ca cứ nói với Vi Vi nhé, Vi Vi thích nghe mà", Nguyệt Vi Vi chớp mắt nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ cười, hỏi ngược lại: "Thế còn muội?"
"Muội á? Vi Vi sống rất tốt mà. Muội có phụ thân, có sư tỷ, từ đó đến giờ đều ổn cả". BNguyệt Vi Vi mỉm cười nhẹ, lướt nhanh qua chuyện của mình.
Nhưng thực ra, Mộc Tuyet Linh từng tiết lộ rang con đường để Nguyệt Vi Vi đến được nơi này hoàn toàn không dễ dàng.
"Lâm ca ca, để Vi Vi múa cho huynh xem nhé".
Nguyệt Vi Vi bất chợt ngồi dậy. Nàng ta nắm lấy tay Lâm Nhất, nhẹ nhàng kéo hắn đứng lên.
"Là vũ khuc Cửu Thiên Huyền Nữ sao ... ", Lâm Nhất hỏi.
"Hì hì, không múa khúc đó đâu. Khúc đó để tế tự ở Thần Sơn mà. Muội sẽ múa điệu mẹ dạy".
Nguyệt Vi Vi bật người đứng dậy, dáng người nhẹ như chim én, rồi quay đầu mỉm cười với Lâm Nhất.
"Lâm ca ca cứ tùy ý thổi một khúc là được, Vi Vi đều theo được hết".NLông mi nàng ta khẽ rung lên, đôi mắt không chớp, chăm chú nhìn Lâm Nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!