Dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Nhất, Cổ Tuấn lấy ra hai sợi dây đàn.
Lâm Nhất cầm trong tay rồi cảm nhận, dây đàn rất nhẹ, không nhìn ra được đây là gân rồng.
Sau khi được Thiên Huyền Sư luyện hóa, giữ lại toàn bộ tinh hoa vốn có của gân rồng, chế thành dây đàn hoàn mỹ.
Theo yêu cầu của Lâm Nhất, hai sợi dây đàn phải thô hơn dây của đàn tranh và tỳ bà.
"Đúng là gân rồng thượng cổ".
Lâm Nhất khẽ nói.
Có thể rõ ràng cảm nhận được Long uy cổ xưa ẩn trong dây đàn, Lâm Nhất sở hữu long cốt, bản thân là thánh thể Thương Long nên dễ dàng cảm nhận được.
So với long cốt, giá trị của gần rồng còn cao hơn nhiều.
Nhưng noi về độ hiếm có, gan rồng con kho tìm hơn cả Thần Long Cốt, gân rồng rất khó được bảo tồn hoàn chỉnh.
“Rốt cuộc ngươi cần thứ này để làm gì?"
Cổ Tuấn nghi ngờ nhìn Lâm Nhất, lấy đồ ra, nói: "Còn cây cung này, cổ quái kỳ lạ, rốt cuộc là thứ gì?"
"Chuyện đó ông đừng quan tâm."
Lâm Nhất nhận lấy cây cung rồi xem qua, kinh ngạc nói: "Thần Long Mộc."
Gỗ làm cung đan vậy mà là Thần Long Mộc, tuy không bằng Phù Tang Thần Mộc, nhưng cũng là loại gỗ thần cực kỳ quý hiếm.
"Hừ, không thì ngươi nghĩ vì sao tốn nhiều thời gian như vậy? Thậm chí con nhóc An còn không hỏi ngươi định làm gì, đã lo trước lo sau, không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư." Cổ Tuấn nhìn Lâm Nhất nói.
Lâm Nhất không để ý đến ông ta, lấy đàn hề ra, cẩn thận lắp dây đàn vào.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, loay hoay cả buổi vẫn không lắp cho
tốt.
"Để ta làm cho, nhìn tay ngươi là biết chỉ biết cầm kiếm."
Cổ Tuấn khinh thường nhìn Lâm Nhất, cầm lấy đàn hề và dây đàn, loay hoay vài cái đã xong.
“Thì ra là định giở trò với đàn hề, nhưng thứ này đã thất truyền từ thời thượng cổ, từ lâu không ai chơi nữa rồi. Cho dù ngươi có lắp dây đàn vào thì sao chứ, định dựa vào nó để gây chú ý ở đại hội Lang Nha sao? Ta thấy ngươi chỉ đang phí công vô ích ... "
Cổ Tuấn cười mà đầy thất vọng, đưa đàn hề qua, đả kích Lâm Nhất.
"Ai nói không thể phát ra âm thanh?"
Lâm Nhất đặt cung đàn lên dây đàn, sau khi làm quen, cung đàn bắt đầu chuyển động.
Âm thanh của khúc nhạc mà Cổ Tuấn chưa từng nghe qua vang lên từ dây đàn, âm sắc ai oán yếu ớt, như tiếng người hát kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào, bi thương mà phảng phất nét tang thương không thể diễn tả thành lời.
Cảm giác tang thương ẩn chứa trong âm sắc ấy là điều mà Cổ Tuấn chưa từng chứng kiến, ông ta lập tức kinh ngạc đến sững người.
Chuyện này ... Sao có thể?
Ông ta không thể tin được nhìn về phía Lâm Nhất, đối phương không chỉ kéo ra được âm thanh, mà khúc nhạc đang chơi còn là bản khúc cổ mà ông chưa từng nghe đến.
Tiếng nhạc vừa vang lên, khiến người ta cảm nhận được nỗi buồn và cay đắng khó thể che giấu, cùng với đủ loại bất công và oán hận.
Cổ Tuấn dám chắc, đây nhất định là khúc cổ được sáng tác riêng cho đàn hề, chứ không phải khúc cổ khác được áp dụng lên.
"Quả nhiên làm được."
Lâm Nhất buông dây đàn, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Đây ... Là khúc gì vậy? Chẳng phải đàn hề đã thất truyền từ lâu rồi sao, rốt cuộc thằng nhóc nhà ngươi làm cách nào vậy?" Cổ Tuấn sắp phát điên, Lâm Nhất vừa dừng, đã bị hỏi dồn dập.
"Nhị Tuyền Ánh Nguyệt."
Lâm Nhất bĩnh tĩnh nói.
Đây là danh khúc của đàn nhị trong kiếp trước, Lâm Nhất từng nghe qua, ban đầu vốn không thể ghi nhớ.
Nhưng sau khi nắm được âm luật ở thế giới này, hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm với các khúc nhạc của kiếp trước, chỉ cần nhớ chút là có thể nhớ được phần lớn, phần còn thiếu với trình độ của hắn thì có thể dễ dàng bổ sung.
Nhưng đây chỉ là màn thử dao mổ trâu giết gà, Lâm Nhất còn có tham vọng lớn hơn.
Cây đàn hề trong tay hắn được chế tác từ Phù Tang Thần Mộc, nếu dùng nó để diễn tấu khúc Phù Tang Phi Thiên, có lẽ còn phù hợp hơn cả đàn Phong Lôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!