Lâm Nhất mỉm cười, không quay đầu.
...
Rời khỏi bí cảnh Thủy Hàn, Lâm Nhất không làm theo lời Mộc Tuyết Linh nói là nghỉ ngơi cho tốt.
Hắn bắt đầu làm quen với kiếm tâm!
Kiếm tâm rất đặc biệt, nó nằm ở vị trí của trái tim, ở giữa hư ảo và chân thật.
Nếu không cố ý thúc đẩy, sẽ không hiện ra, người khác cũng sẽ không phát hiện.
Sau nhiều lần Lâm Nhất thử nghiệm, nếu không chủ động thúc đẩy, phạm vi của kiếm tâm sẽ rơi vào khoảng năm mươi mét.
Nếu chủ động kích hoạt kiếm tâm, phạm vi bao phủ sẽ mở rộng gấp ba đến năm lần, nhưng kiếm ý cũng sẽ tiêu hao rất nhanh.
"Thánh trưởng lão nói không sai, quả thật trước kia ta chỉ nắm được chút da lông của kiếm tâm."
Lâm Nhất hồi tưởng trạng thái khi lĩnh ngộ Thiên Khung Kiếm Ý, lúc đó hắn đã nhiều lần có cảm giác như có mắt sau lưng, chỉ là khi ấy cho rằng đó là bản năng.
Điều này không có khái niệm rõ ràng, hơn nữa chỉ có thể bị động nắm giữ.
Hiện nay có thể chủ động khống chế, thậm chí còn có thể không ngừng tu luyện, tương lai còn có thể từ đó suy diễn ra Kiếm Vực.
Kiếm Vực!
Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, chưởng môn Kiếm Tông Mộc Huyền Không, hôm đó khi chém giết gia chủ của thế gia Thần U đã tế ra Kiếm Vực.
Giấu kiếm ba trăm năm, huyết thánh lau thanh phong, đánh một trận mà thành danh.
Thời gian sau đó, Lâm Nhất bắt đầu tu luyện Huỳnh Hỏa Thần Kiếm.
Hai ngày sau.
Trong sân viện Lăng Ba Các, tay Lâm Nhất cầm Táng Hoa, rút kiếm ra khỏi vỏ nhanh như chớp.
Khi thân kiếm vừa rời vỏ, Lâm Nhất động đậy!
Âm!
Kiếm quang lóe sáng, chói mắt như mặt trời rực rỡ, khiến sân viện này sáng rực như ban ngày.
Vù vù!
Thế nhưng tốc độ của Lâm Nhất rất chậm, kiếm của hắn vung ra còn chậm hơn nữa, tạo nên sự tương phản rõ rệt với tốc độ rút kiếm như tia chớp ban nãy.
Kiếm của hắn ngày càng chậm, thân kiếm khi vung lên khiến không trung xuất hiện luồng khí lưu vô hình xoay chuyển.
Những luồng kình khí đó vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng dưới kiếm tâm của Lâm Nhất, có thể thấy rõ, đó là đạo vận lưu động của Huỳnh Hỏa Thần Kiếm.
Ào!
Kiếm quang trên người hắn vốn đã chói mắt như ánh ban mai, dần dần trở nên ảm đạm.
Chuyện này thật kỳ quái, khiến người khác khó mà hiểu được.
Tất cả ánh sáng và kiếm ý cuồn cuộn dường như đều đã bị tiêu tán, khiến người ta không thể nắm bắt, không thể tìm ra.
Sau nửa chén trà, sân viện vốn sáng rực như ban ngày, tiếp tục trở nên tối đen.
Thế nhưng kiếm ý phát ra từ người Lâm Nhất không hề suy giảm chút nào, kiếm ý giữa mi tâm tuôn ra càng lúc càng dữ dội.