Thất bại quá rồi!
Lâm Nhất nhìn Mộc Tuyết Linh nói: "Cái gọi là bản năng này, hình như chẳng có tác dụng gì cả, tiếp tục như vậy thật sự có được không?"
Mộc Tuyết Linh ôm đàn tỳ bà, nói: "Ngươi nhìn kỹ đi, tim, yết hầu, mi tâm, cùng với đôi mắt, những yếu huyệt chí mạng này, thật ra đều không bị thương tổn gì."
Lâm Nhất nghe xong thì kinh ngạc, kiểm tra thử, ngạc nhiên phát hiện hình như quả thực là vậy.
Mặc dù toàn thân đầy vết thương, nhưng những điểm yếu chí mạng đó đều còn nguyên vẹn, bản năng của Thiên Khung Kiếm Ý đến cả hắn cũng không nhận ra được.
"Chuyện này ... Quả thật là kỳ diệu." Lâm Nhất kinh ngạc nói.
Mộc Tuyết Linh trầm ngâm nói: "Khi nào ngươi có thể nhận ra những nguy hiểm chí mạng đó, có thể chủ động né tránh có ý thức, thì lúc đó cách việc nắm giữ kiếm tâm cũng không còn xa nữa.”
"Khoan đã ... "
Lâm Nhất bỗng thấy có gì đó không đúng, nói: "Thánh trưởng lão, trưởng lão thật sự đã tấn công vào những điểm yếu đó của ta?"
"Thật." Mộc Tuyết Linh nói.
Lâm Nhất hít thật sâu, chuyện này có hơi quá đà không đấy, lập tức cười khổ nói: "Nếu ta không tránh được thì sẽ thế nào?"
“Không chết được, Thanh Long Phá Thiên Quyết của ngươi đã đến tầng ba, dù có bị xuyên tim cũng không khiến ngươi chết ngay lập tức." Mộc Tuyết Linh ngập ngừng, nói: "Sách viết vậy."
Lâm Nhất nghe xong cảm thấy ê răng.
Ngay sau đó ngồi xếp bằng, thúc giục thần cốt Thanh Long nhắm mắt chữa thương.
Mộc Tuyết Linh lấy ra ống tiêu thổi khúc Thiên Kiếm Tẩy Tâm, những nốt nhạc nàng ta thổi ra dịu dàng như ánh trăng. Những nốt nhạc đang nhảy múa ấy, hóa thành những làn khí màu vàng nhạt len lỏi vào cơ thể Lâm Nhất, sau đó lao thẳng vào tim hắn.
“Mát quá ... "
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được trái tim mình như được dòng nước trong lành gột rửa từng đợt từng đợt.
Khi những nốt nhạc ấy xâm nhập vào cơ thể, kiếm ý trong thức hải trở nên vô cùng nhu hòa, trong đầu hắn dường như hiện lên nhiều lĩnh ngộ vô hình. Âm thanh của ống tiêu bên tai như tiếng thần kiếm ngân vang không dứt, trên bầu trời như có tiếng đạo âm biến thành chuông lớn ngân vang mãi không ngừng.
Khúc Thiên Kiếm Tẩy Tâm?
Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, lập tức cẩn thận lĩnh ngộ.
Sau nửa nén hương, tiếng tiêu bỗng nhiên dừng, Lâm Nhất mở mắt nói: "Thánh trưởng lão, ta ổn rồi."
"Tiếp tục."
Mộc Tuyết Linh vừa dứt lời, thế giới của Lâm Nhất tiếp tục trở thành cảnh tượng đen kịt, hắn dựa vào bản năng tránh né đủ loại nguy cơ chí mạng.
Thời gian trôi qua, hắn cứ khô khan lặp đi lặp lại như vậy, bị thương, trị thương, sau đó lĩnh ngộ khúc Thiên Kiếm Tẩy Tâm.
"Tên này là kẻ điên sao?"
Dù là Mộc Tuyết Linh, trong mắt cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đến nay đã qua bảy ngày rồi, vậy mà suốt bảy ngày ấy, Lâm Nhất không hề nghỉ ngơi chút nào, cứ thế vô điều kiện tin tưởng nàng ta.
Bất kể vết thương có nặng đến đâu, cũng không hề tỏ ra sốt ruột, không có lời oán than. Cứ như vậy nghiến răng, kiên trì từng chút, truy đuổi tâm kiếm có phần hư vô mờ mịt.
Âm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!