Vừa rồi gã đã nói ai tới cũng không thể mang Lâm Nhất đi.
Thậm chí còn đe dọa, cấm Lâm Nhất nhúc nhích nửa bước.
Mộc Tuyết Linh công khai kéo Lâm Nhất về sau lưng, nhưng Phong Duyên Quân lại chẳng có cách nào. Trong lòng rất giận, nhưng trên mặt vẫn phải nặn ra một nụ cười không thất lễ.
"Mộc trưởng lão ghé tới đột ngột, nếu phủ Liễu Thánh có điều sơ suất, xin thứ
lỗi".
Đúng lúc Phong Duyên Quân và những người khác sắp không giữ nổi bình tĩnh, một người đàn ông trung niên trông có vẻ trạc năm mươi tuổi bước ra. Người này mặc áo xanh, dáng vẻ nghiêm nghị mà vẫn ôn hòa, chính là tộc trưởng hiện tại của nhà họ Liễu, cũng là phụ thân của Liễu Trần Phong.
"Tham kiến Liễu Thánh", mọi người vội vàng hành lễ.
Liễu Thánh gật nhẹ, rồi nhìn sang Mộc Tuyết Linh: "Cậu ta rốt cuộc cũng đã làm mù đôi mắt một kỳ tài của Minh Tông. Khuyển tử của ta chỉ giữ cậu ta ở tạm vài ngày, đợi trưởng bối Minh Tông tới, Mộc trưởng lão hẳn cũng hiểu cho chuyện này chứ”.
"Bảo người của Minh Tông trực tiếp tới cung Thiên Hương là được", Mộc Tuyết Linh không trả lời theo ý ông ta mà đáp bằng giọng lạnh lùng.
Liễu Thánh khựng lại một thoáng, không ngờ đối phương chẳng nể mặt đến vậy, không cho ông ta lấy một đường lui.
Mọi người có mặt cũng lần đầu cảm nhận được bá khí của Mộc Tuyết Linh, nhất thời ai nấy đều rất kinh ngạc.
Chẳng phải nói cung Thiên Hương đã suy bại sao?
Vì sao một Thánh trưởng lão tùy tiện đến phủ Liễu Thánh mà dám bá đạo như thế, thậm chí hoàn toàn không coi Liễu Thánh ra gì.
"Khương Du, ngươi qua đây".
Mộc Tuyết Linh cũng chẳng đợi Liễu Thánh đồng ý hay không, ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại ở Khương Du.
Đoàng!
Đối phương như bị sét đánh giữa trời quang, than the không kim được mà run
lên.
"Thánh trưởng lão, ta ... ", Khương Du lắp bắp, trong thoáng chốc nói không nên
lời
"Bổn Thánh bảo ngươi qua đây, không bảo ngươi mở miệng", Mộc Tuyết Linh liếc ông ta, nói.
Yến tiệc Tây Viên lập tức im phăng phắc, tất cả đều bị khí thế của Thánh trưởng lão cung Thiên Hương dọa cho khiếp sợ.
Trong lòng Lâm Nhất cũng thấy rờn rợn. Ngày thường chẳng thấy gì, giờ mới nhận ra Mộc Tuyết Linh quả là có chút đáng sợ.
Nghĩ lại thuở ban đầu mình còn từng trêu chọc nàng ta, hắn lén liếc Mộc Tuyết Linh một cái, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng. Nữ nhân này về sau tuyệt đối không thể chọc vào.
Nguyệt Vi Vi vẫn chú ý Lâm Nhất, thấy hắn lấm lét lén liếc nhìn Mộc Tuyết Linh thì như thể đoán ra lòng hắn nghĩ gì. Nàng ta không nhịn được mà che miệng khẽ cười.
Đôi mắt cong như vầng trăng non, lúc này trông rất đáng yêu.
Chỉ là giờ ít ai để ý, toàn bộ áp lực trên yến tiệc Tây Viên đều giáng xuống người Khương Du.
Mồ hoi Khương Du tua ra trên tran, chang dam nhin Mộc Tuyet Linh, chỉ có thể liếc sang Liễu Thánh như cầu cứu.
Liễu Thánh trầm ngâm: "Thánh trưởng lão đưa Lâm Tiêu đi là được, Khương Du là khách quý của phủ Liễu Thánh, còn phải ở thêm vài ngày".
Khương Du tới yến tiệc Tây Viên thực ra là để ngầm tỏ ý quy thuận Liễu Thánh. Nếu lúc này không bảo vệ được ông ta thì về sau uy tín của phủ Liễu Thánh gần như mất sạch.
Lâm Tiêu có thể đi, nhưng Khương Du không thể để đối phương mang đi.
Liễu Thánh cũng không cho rằng chỉ dựa vào một mình Mộc Tuyết Linh mà thật sự dám cưỡng ép mang Khương Du đi. Thế gia Liễu Thánh cắm rễ ở Thiên Vực Tà Hải ngần ấy năm, chút khí phách này ông ta vẫn có.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!