Lâm Nhất thi triển Trục Nhật Thần Quyết đến cực hạn, nhưng vẫn bị dư âm đánh trúng, trên người có thêm mấy vết thương đẫm máu.
Đã sớm đoán được nếu người này dùng tay đánh đàn, sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, nhưng vẫn không ngờ khi đối mặt thật sự thì khó đối phó đến vậy.
Vút!
Lâm Nhất giẫm lên tiếng đàn, liều mình chịu mấy đòn từ cành liễu, cuối cùng cũng trở về được vị trí ban đầu, hai tay chậm rãi đặt lên dây đàn Phong Lôi.
Keng keng keng!
Âm thanh đàn của Khổng Anh vang dội, âm Thánh Hiền vẫn không ngừng tuôn trào từ đầu ngón tay của gã.
Từ bốn phương tám hướng có ngựa trắng lao đến, những con ngựa trắng ấy phát ra ánh sáng cổ xưa, theo nhịp đàn mà phi nước đại, có thế phá vỡ núi sông.
Hai tay Lâm Nhất vuốt đàn, lắc đầu nhìn đối phương nói: "Các hạ đánh đàn thật là sảng khoái."
Khổng Anh không để ý đến hắn, khẽ hát, thì thầm nói: "Ngựa trắng lấp lánh, phi nước đại mà đến!"
Những con ngựa trắng đang lao đến kia, dưới sự gia trì của tiếng đàn, bắt đầu phát ra uy thế trời long đất lở, tựa như ngựa trời thời thượng cổ, chúng đuổi gió rượt điện, lướt qua không trung, muốn giẫm Lâm Nhất thành bùn nhão.
Mơ hồ có tiếng phượng hót vang lên, mười ngón tay của Nhất Nhất bỗng trở nên nhanh đến hoa mắt chóng mặt, khiến người ta không thể theo kịp bằng mắt thường.
Tiếng đàn ấy tràn ngập sát khí ngút trời, ngay khoảnh khắc nốt đầu tiên vang lên, đã nổ tung bên tai mọi người, khiến ai nấy đều thấy da đầu tê dại, tai ù ong ong.
Từng nốt nhạc bùng phát từ đầu ngón tay của Lâm Nhất, mỗi nốt đều vang lên tiếng nổ kinh thiên, trên người Lâm Nhất tỏa ra ánh sáng thánh khiết còn hơn cả Khổng Anh.
Âm
Những con ngựa trắng như phủ kín bầu trời đang lao xuống, dưới sự khuấy động của tiếng đàn, lần lượt nổ tung, phát ra tiếng gào thét vô cùng thê lương.
Từng ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, con ngươi gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
Âm Thánh Hiền!
Đó là âm Thánh Hiền, sao có thể như vậy!
Không ngờ Lâm Tiêu là vị đại tư nhạc, rất nhiều kẻ kiêu hùng có mặt tại đó sụp đổ, mặc cho họ suy nghĩ thế nào, cũng chưa từng nghĩ rằng Lâm Tiêu có thể là đại tư nhạc.
Đại tư nhạc là thân phận cao quý đến nhường nào, sao có thể liên quan đến kẻ man di như Lâm Tiêu, ai nay đều trợn tròn mắt, cảm thấy mình sắp phát điên
"Chuyện này ... Chuyện này ... " Hứa Đông Phi và Lam Hồng Diễm hoàn toàn đờ đẫn, sắc mặt cả hai trắng bệch, đặc biệt là Lam Hồng Diễm, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Tên hạ lưu vô sỉ, ngang ngược vô lễ này, sao có thể là đại tư nhạc!
Nhất định đã có chỗ nào đó nhầm lẫn rồi!
Bùm bùm bùm!
Khổng Anh bị đánh đến không kịp trở tay, từng dây đàn trong tay gã lần lượt nổ tung, chớp mắt đã hoàn toàn đứt gãy, tình thế lập tức trở nên vô cùng nguy hiểm.
"Khổng huynh, dùng đàn của ta!"
Phong Duyên Quân vung tay, cây đàn cổ tỏa ra ánh sáng bay về phía Khổng Anh.
Đồng thời tiếng sáo và tiêu đột ngột vang lên, từng nốt nhạc nhuốm máu từ đàn Phong Lôi bị chém tan thành từng mảnh.
Chính là Hạ Hầu Phong và Tân Vô Ngân đồng thời đứng dậy, một người thổi tiêu, một người thổi sáo, tiếng sáo và tiêu hòa quyện, khiến âm Thánh Hiền vốn đã thâm sâu nay càng trở nên xa xăm hơn.
Chấn động!
Cây đàn mà Phong Duyên Quân ném tới, rơi xuống trước mặt Khổng Anh, gã dùng mười đầu ngón tay kẹp lấy dây đàn rồi kéo sang hai bên, âm thanh vang lên thanh thoát như tiên nhạc, khiến người ta vô cùng say mê.
"Đàn tốt."
Khổng Anh khẽ khen, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, mười ngón tay tiếp tục gảy lên dây đàn, âm thanh đàn do Thánh Hiền diễn tấu lần nữa vang lên.
Khoảnh khắc này, Hạ Hầu Phong, Tân Vô Ngân, Khổng Anh, ba người cùng là người nắm giữ âm Thánh Hiền đồng thời ra tay.
Âm thanh đàn sâu lắng và xa xăm trong thoáng chốc trở nên hùng tráng mênh mông, mọi người dường như đang ở giữa dị tượng bao la vô biên, từng tấc không gian đều bị các nốt nhạc lấp đầy.
Tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo hóa thành ba thế lực vô hình, am ầm lao về phía Lâm Nhất.
Trong con ngươi của hắn, ba luồng thế lực đó như muốn hủy diệt trời đất, cùng lúc biến thành dòng lũ không thể tưởng tượng nổi.
Bùm!
Hỏa Phượng Liêu Nguyên của Lâm Nhất chạm vào là tan vỡ, phượng hoàng bốc cháy trong huyết diễm phát ra tiếng kêu bi thương.
Bị ba dòng lũ xé nát thành từng mảnh, hóa thành huyết diễm khắp trời, rơi xuống như pháo hoa.
"Đến hay lắm!"
Lâm Nhất thấy ba dòng lũ lớn lao tới, khóe miệng nhếch lên nụ cười, tiếng đàn thay đổi, trong đêm tối bỗng có điềm lành giáng xuống.
Khúc Nghê Thường Vũ Y, khiến điềm lành giáng xuống như tuyết rơi, ánh sáng bảy sắc như dải lụa uốn lượn, mây ngũ sắc như áo thánh giáng xuống người Lâm Nhất.
Hào quang lơ lửng, mây sắc như cánh.
Thần thái Lâm Nhất bay bổng, khóe miệng nở nụ cười phóng túng, mười ngón tay gảy đàn, phong hoa vô biên, tuyệt luân thế gian. Ta là tiên tiêu dao trên trời, theo gió thẳng lên cửu trùng thiên. Đời người trôi nổi tựa như gì, hẳn là như chim nhạn giẫm trên bùn tuyết.