Máu bắn tung tóe, hai mắt Hoàng Huyền Dịch tối sầm, trong chớp mắt vô cùng hoảng sợ.
Ta ... mù rồi sao?
“Không!"
Ngay sau đó gã hét lên thảm thiết đến xé lòng, còn Lâm Nhất thì lười để ý, giơ tay ném gã bay thẳng ra ngoài.
“Hoàng huynh!"
Phong Duyên Quân giật mình kinh hãi, làm rơi cả chén rượu, lập dùng tốc độ kinh ngưoi lao toi, đo Hoang Huyen Dịch.
Gã cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức tối sầm, Hoàng Huyền Dịch lại mù tiếp rồi.
Mọi người trợn tròn mắt, cằm suýt rơi xuống đất, ai nấy đều vô cùng kinh hoảng, tên Lâm Tiêu này là cái quái gì vậy ... Trong chớp mắt không chỉ xoay chuyển cục diện, mà còn phế luôn đôi mắt của Hoàng Huyền Dịch!
Luồng sát khí kinh người bùng nổ từ trên người Phong Duyên Quân, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất, giọng gằn lên dữ dội: "Lâm Tiêu, lá gan ngươi thật lớn, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Tỷ thí luận võ, mà dám ra tay độc ác đến vậy!"
Lâm Nhất mỉa mai nói: "Phong Duyen Quan thật là người rộng lượng, lúc nay ta bị tên này uy hiếp, sao không thấy các hạ phẫn nộ như thế?"
"Phong Duyên Quân hà tất phải vì thang nhóc này mà tức giận, ngươi muốn giết hắn cũng khó mà ăn nói với cung Thiên Hương, để ông đây ra tay thanh lý môn hộ là được!"
Đúng lúc sắc mặt Phong Duyên Quân thay đổi liên tục, Khương Du đặt chén rượu xuống, bất ngờ đứng dậy.
“Vậy thì làm phiền Khương thúc rồi, sau việc này Phong Duyên Quân nhất định hậu tạ!”
Sắc mặt Phong Duyên Quân vui mừng, lập tức đưa Hoàng Huyền Dịch rời đi, sắp xếp trưởng bối trong nhà chữa trị đôi mắt cho gã.
Nếu gã giết Lâm Nhất trước mặt bao nhiêu người, thực sự có nhiều điều phải kiêng dè, nếu Khương Du chịu ra tay thì quả là không gì tốt hơn.
Vút!
Khương Du lóe lên, đã đứng trước mặt Lâm Nhất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Áp lực từ cảnh giới Sinh Tử được giải phóng, lập tức khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy áp lực không nhỏ.
"Lâm Tiêu, Hoàng Huyền Dịch thân là kiêu hùng của thánh địa, con chó ác độc nơi man di nhà ngươi thật quá tàn độc, dám phế đi đôi mắt của gã !! Ngươi định khiến hai tông môn sống chết không đội trời chung sao?"
Khương Du tiến lên, lạnh lùng nói: "Ta đã sớm phát hiện thằng nhóc nhà ngươi ôm tâm địa hiểm ác, có mưu đồ bat chính với cung Thien Hương ta, hôm nay cuối cùng cũng bị ta bắt được, ta sẽ phế đôi mắt ngươi, rồi đưa ngươi đến Minh Tông chịu tội!"
"Ông dám !!! "
Lâm Nhất lập tức trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng quát: "Con chó già ăn cây táo rào cây sung nhà ông, thân là trưởng lão của cung Thiên Hương, mà dám công khai ngồi trong yến hội Tây Viên, coi quy củ cung Thiên Hương là trò đùa à?"
"Quả nhiên là người vô liêm sỉ, vô địch thiên hạ, thật sự nghĩ ta chỉ đến một mình sao?"
Theo lý mà nói, lẽ ra Cổ Tuấn đang ở gần đây, nhưng chưa từng xuất hiện, khiến Lâm Nhất cũng không dám tin tưởng vào đạo đức của ông ta.
Chỉ có thể cho rằng ông ta đã lén bỏ đi, mà cho dù ông ta thật sự có mặt trong phủ Thánh Liễu thì cũng chưa chắc có thể bảo vệ được mình.
Nhưng lúc này đây, Lâm Nhất không thể lo được nhiều như vậy, chỉ có thể dọa cho Khương Du sợ, tên Khương Du này làm chuyện mờ ám, lòng có tật sẽ không dám hành động bừa bãi.
Quả nhiên, tay Khương Du vươn ra rồi khựng giữa không trung, vô cùng tức giận, nhưng vẫn chần chừ không dám ra tay.
Trong lòng ông ta có sự nghi ngờ, nhìn xung quanh, thật sự có người đang ẩn nấp trong bóng tối sao?
"Tai họa sắp tới còn không tự biết, còn dám ra tay với bổn công tử, cút ngay cho ta!"
Khương Du hoảng loạn mất thăng bằng, còn Lâm Nhất thì cực kỳ kiêu ngạo, ra tay chưởng lên người ông ta.
Phù!
Tu vi của Khương Du thâm hậu, chưởng này không làm ông ta bị thương, nhưng vì bất ngờ không kịp đề phòng nên vẫn bị đẩy lùi ra xa, va thẳng vào bàn rượu, làm nó vỡ tan.
Mọi người đều trố mắt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong trước mặt Lâm Nhất yếu ớt như vậy.
"Cha, ra tay đánh chết hắn đi!" Thấy Lâm Nhất ngang ngược như vậy, Khương Phong tức đến mức suýt phun máu.
Sắc mặt Khương Du lúc trắng lúc đen, luôn cảm thấy có ánh mắt trong bóng tối đang nhìn chằm chằm mình, nhất thời vô cùng hoảng loạn, chẳng lẽ Thánh trưởng lão thật sự đã theo đến rồi?
Trước lời Khương Phong nói ông ta làm như không nghe thấy, cả người đều đầy vẻ nghi hoặc.
"Trăng lên sáng ngời thay, người đẹp tao nhã vậy. Dáng đi uyển chuyển thay, lòng ta xao xuyến vậy."
Ngay luc mọi người còn đang chấn động không hiểu vì sao, trong yến hội Tây Viên bỗng vang lên tiếng hát cổ xưa phiêu diêu huyền ảo.
Keng!
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nghe thấy âm thanh đàn vang lên, âm thanh ấy tựa như âm thanh tiên nữ, khiến người nghe ngỡ như chốn bồng lai.
Âm thanh ấy vang vọng bên tai mọi người, khiến tất cả chìm đắm trong đó, trong lòng trở nên bình yên, như có ánh trăng sáng dâng cao, người đẹp soi gương ngắm bóng.
Là âm Thánh Hiền!
Mọi người có mặt lập tức cảm nhận được ý cảnh trong đó, từng tiếng thở nhẹ vang lên, ánh mắt không kìm được mà nhìn.
Thì ra là đại sư huynh của Lan Khê Cốc - Khổng Anh đang đánh đàn, lúc này quần áo bay phấp phới, phong thái tỏa sáng, trên người phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Không nhiễm bụi trần, khí chất xuất chúng.
Âm thanh đàn biến hóa từ tiếng Thánh Hiền, với người khác thì như tiên âm, nhưng với Lâm Nhất là sát khí vô biên.
Bùm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!