Vừa đánh đuổi được người của phường Thất Tú đã thẳng mặt đòi Thánh trưởng lão thưởng cho, nhưng giờ đây chẳng còn ai ghét Lâm Nhất nữa, chỉ cảm thấy hắn là người thẳng tính, xứng với vẻ kiêu ngạo này, nên thưởng!
Mộc Tuyết Linh vốn vẫn luôn điềm tĩnh như tượng cũng không nhịn được mà bật cười, nàng ta giơ tay ra dấu.
"Đây là rượu Vạn Hoa do Thần Sơn ủ từ hàng vạn kỳ hoa dị chủng, ủ nghìn năm mà thành, ban cho ngươi!"
Mộc Tuyết Linh phất tay, bình rượu hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất đứng dậy đón lấy, hắn mở bình rượu ra ngửi mùi rượu, nhất thời không nhịn được mà ngửa cổ tu ừng ực.
Ào ào!
Tay phải hắn giơ bình rượu lên, rượu chảy thành một dòng liên tục rót vào miệng hắn.
Ừng ực ừng ực!
Loại rượu hảo hạng phải ủ ngàn năm mới có như bình rượu này lại bị Lâm Nhất tu sạch chỉ trong một hơi.
"Ha ha ha, rượu ngon!"
Sau khi Lâm Nhất uống xong han nem luon bình rượu đi, hơi men làm hắn hơi chếch choáng.
Cơ mặt Mộc Tuyết Linh không nhịn được mà run lên, đó là rượu ngon nghìn năm đấy, tên này quá phí của trời.
Trong khi mọi người nơi đây vẫn còn ngơ ngác, Lâm Nhất lại ngồi xuống, ôm tì bà vừa đánh vừa hát.
"Sáng ra có rượu sáng nay say, say mừng đồng đội từ sa trường về."
'Thiên cung thương ta, gió mát trăng thanh mình ta rong ruổi."
'Nhận lệnh và đối mặt với hiểm nguy, ta tự hào mình có lập công cũng không lùi bước."
"Uy phong tiến tới!'
...
Ban đầu mọi người đều cho rằng Lâm Nhất đã thấm men say, nhưng khi nghe được tiếng hát ấy lại thấy vô cùng bất ngờ, Lâm Nhất vừa đàn vừa hát, chất giọng hắn rất hay, du dương mê hoặc lòng người ngay từ nốt nhạc đầu tiên.
Sau khi thưởng thức từng lời ca xong, ánh mắt người nào người nấy đều trầm trồ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất như vừa gặp được người trời.
"Sáng ra có rượu sáng nay say, say mừng đồng đội từ sa trường về."
"Thiên cung thương ta, gio mat trang thanh mình ta rong ruổi."
"Nhận lệnh và đối mặt với hiểm nguy, ta tự hào mình có lập công cũng không lùi bước."
"Uy phong tiến tới!"
Lâm Nhất đánh đàn tì bà, vừa hát vừa cười với Mộc Tuyết Linh, nụ cười rạng rỡ mang theo khí chất phóng khoáng mà ngay cả thánh tử cũng hiếm khi có.
Mặt Mộc Tuyết Linh đỏ ửng, trong thoáng chốc không dám nhìn thẳng ánh mắt Lâm Nhất, vô thức lờ đi.
Lâm Nhất cười rộ lên, khi đàn xong bài chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, phấn khích tột cùng.
Anh hùng không quên dũng khí năm xưa, nay có thành công cũng chẳng lùi bước!
"Lâm sư huynh, thêm nữa đi!"
"Lâm sư huynh, thêm nữa đi!"
Lâm Nhất vừa định đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm rền chợt vang lên xung quanh, toàn bộ trai gái nơi đây đều đã phát cuồng.
Mình vừa làm gì thế nhỉ?
Lâm Nhất hơi tỉnh rượu, chợt cảm thấy ngai không biết nên giấu mặt vào đâu, nhưng lại nhanh chóng đắm chìm trong bầu không khí này.
Hình như cũng được, khóe môi Lâm Nhất hơi nhếch lên, khuôn mặt đầy ý cười.
"Vậy thì thêm khúc nữa?"
Đầu óc Lâm Nhất hơi choáng, nhìn về phía mọi người cười tủm tỉm nói.
"Yeah!"
Cả sân nổ tung
"Ha ha ha, vậy bắt đầu đây!" Lâm Nhất nhân lúc còn hơi men, nhẹ giọng cười nói: "Hồng trần lắm chuyện cười, tình si thật vô vị.'
"Coi trời bằng vung, tùy, đời này vẫn chưa hết."
"Thức dậy cười với người, mơ cái chi đều quên hết."
"Than trời tối nhanh, đời này khó lường."
Mộc Tuyết Linh vốn đã đi được một đoạn, nhưng càng nghe bước chân càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại. Nàng ta không kiềm chế được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Nhất đang híp mắt gảy tì bà, rồi tiếng hát lại vang lên.
"Yêu hận xóa nhòa, uống rượu hát ca, ta chỉ mong vui vẻ đến già."
"Gió có lạnh cũng chẳng muốn trốn."
"Hoa càng đẹp cũng chẳng thích, mặc ta đung đưa."
"Trời càng cao, lòng càng nhỏ. Không hỏi nhân quả bao nhiêu, chỉ biết mình đầy tự hào."
Tim Mộc Tuyết Linh chững lại một nhịp, chẳng thể nào đi nổi nữa, sao ca từ này lại hay đến thế, hắn tự viết nên sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!