Lâm Nhất vẫn vô cùng kính trọng Mộc Tuyết Linh, dù thế nào đi nữa đối phương cũng là tồn tại sánh ngang với cảnh giới cấp Thánh.
Nửa nén hương sau, Lâm Nhất đã đến thánh đàn Thiên Hương.
Thánh đàn Thiên Hương vắng lặng, không có bóng người nào.
Thật kỳ lạ?
Nhớ ba ngày trước nơi này vẫn người đông như hội, những người tham gia khảo hạch cuối cùng đều có mặt, hôm nay chẳng thấy ai.
Chẳng lẽ đến quá sớm.
Có chút nghi hoặc, Lâm Nhất bước vào thánh đàn Thiên Hương, hôm nay nơi này thật sự vô cùng vắng vẻ.
Ngoài Mộc Tuyết Linh đang ngồi xếp bằng trên thánh đài, thì không còn bất kỳ người ngoài nào khác.
Ánh sáng ban mai rọi xuống thân thể nàng ta, khiến khí chất vốn đã tinh khiết của nàng ta, lúc này càng thêm phần nghiêm trang.
Đúng lúc Lâm Nhất đang nhìn đến xuất thần, Mộc Tuyết Linh đột nhiên mở mắt, đôi mắt nàng ta trong như nước mùa thu, lấp lánh ánh sáng, đôi mắt nàng ta đặc biệt mờ ảo.
Ánh mắt như nước thu, rực rỡ như sao trời, Lâm Nhất đã từng gặp không ít mỹ nhân trong đời, nhưng khí chất như Mộc Tuyết Linh thì thật sự là độc nhất vô nhị.
Nàng ta vừa có sức sống thanh xuân của thiếu nữ, vừa có uy nghi của cường giả cảnh giới cấp Thánh, ánh mắt sóng sánh, cử chỉ tràn đầy thần thái.
“Ngồi đi."
Mộc Tuyết Linh đưa tay chỉ về phía trước, bảo Lâm Nhất ngồi đối diện với nàng ta.
Đây là vở diễn gì vậy?
"Hình như hom nay đen hơi som thì phai." Lam Nhat bình tĩnh nhac người lên, nhẹ nhàng đáp xuống bồ đoàn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Tuyết Linh thoáng lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Không sớm, hôm nay chỉ có mình ngươi, sau này bổn Thánh cũng sẽ đích thân chỉ dạy cho ngươi, dạy ngươi khúc Nghê Thường Vũ Y."
“Có ý gì?"
Lâm Nhất có chút khó tin, đãi ngộ này thật sự quá tốt rồi.
"Sao, cảm thấy bổn Thánh không thể dạy ngươi sao?" Mộc Tuyết Linh bình tĩnh, nhưng rõ ràng Lâm Nhất cảm nhận được, có luồng áp lực thuộc về bán Thánh đang từ từ phủ xuống.
"Không dám, âm luật của Thánh trưởng lão, ta còn kém xa. Dạy bảo ta hoàn toàn dư sức ... Chỉ là khúc Nghê Thường Vũ Y là thế nào?" Lâm Nhất vội vàng nói.
“Tí nữa ngươi sẽ biết."
Mộc Tuyết Linh không nói thêm gì, rất nhanh đã nhập tâm trạng thái, bắt đầu dạy Lâm Nhất gảy khúc Nghê Thường Vũ Y.
Đây cũng là khúc đàn cổ, còn phức tạp hơn Hỏa Phượng Liêu Nguyên, trong đó ẩn chứa cảnh giới sâu xa lâu dài, âm thanh vô cùng cổ xưa.
Âm luật thay đổi rối loạn khiến đầu óc người ta choáng váng.
Dựa vào thiên phú của Lâm Nhất, hắn cũng phải đàn liên tục mấy lần mới miễn cưỡng nhớ được đoạn đầu tiên của bản nhạc.
Nửa canh giờ sau, han bắt đầu thử chính thức.
Ban đầu có vẻ còn non nớt, nhưng rất nhanh đã nhập tâm, đàn khúc này xong, âm vang lượn lờ, vang vọng không dứt.
Mộc Tuyết Linh âm thầm kinh ngạc, tên Lâm Tiêu này đung là thiên tài âm luật, khúc cổ phức tạp như thế mà nắm bắt nhanh đến vậy.
“Khúc này thiếu cái gì đó ... "
Lâm Nhất không chắc chắn nói.
Mộc Tuyết Linh hơi ngẩn người, nhưng sắc mặt không đổi, nói: "Thiếu cái gì?"
"Thiếu một người."
Lâm Nhất chậm rãi nói: "Đây là thiên khúc, phải có tiên nữ múa."
Mộc Tuyết Linh ngây người hồi lâu, không thể tin nổi nhìn Lâm Nhất, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!