Lâm Nhất đi theo sau Cổ Tuấn trưởng lão, đến phòng đan dược của Thiên Hương Các.
Đan Thánh Huyền là loại thánh đan có thể tăng cường lực tinh thần, luyện chế vô cùng phiền phức, thuộc loại cực phẩm trong các loại Thánh đan cực phẩm.
Đến cả Cổ Tuấn cũng khó mà lấy ra được mười viên, Mộc Tuyết Linh cũng đoán được ông ta không lấy ra được, nên mới bảo ông ta đến phòng đan dược lấy.
Phòng đan dược cách điện chấp pháp không xa, Mộc Tuyết Linh đã mở miệng, quá trình lấy đan dược cũng khá đơn giản.
Chỉ là khi giao đan dược cho Lam Nhat, Cổ Tuan lộ ra vẻ vô cùng đau lòng, những viên đan này chắc chắn vẫn phải trừ vào phần cống phẩm của ông ta.
Ông ta cầm hộp đựng đan Thánh Huyền, đưa được một nửa, bỗng cười nói: “Lâm huynh đệ, hay là thế này đi. Trong thời gian ngắn ngươi cũng không dùng được hết số Đan Thánh Huyền này, cảnh giới bây giờ mà dùng Thánh đan cực phẩm như vậy cũng lãng phí, ta đổi cho ngươi sang loại hạ phẩm hoặc trung phẩm, đến khi ngươi đạt cảnh giới cao hơn ta sẽ đổi cho, thế nào?"
"Không hứng thú, ta chỉ muốn cái này."
Lâm Nhất cười, không khách sáo với ông ta, đưa tay giật lấy.
Khi bình ngọc bị giật lấy, Lâm Nhất đưa tay chơi đùa, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Đan Thánh Huyền đúng là thứ tốt!
Chỉ nói riêng về lợi ích mà lực tinh thần mang lại, thì không thua gì lá thánh, quan trọng nhất là hắn chưa từng luyện hóa loại đan dược này. Lần đầu luyện hóa, hiệu quả sẽ đạt đến mức độ vô cùng kinh người, giống như lần đầu hắn luyện hóa lá thánh vậy.
Huống hồ, thứ này là từ trên trời rơi xuống, tiện nghi không mất tiền thì ai mà không thích.
Khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, trên mặt không kìm được lộ ra nụ cười.
Hắn cười, còn Cổ Tuấn thì không cười nổi, khóe miệng giật mấy cái, sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc nhà ngươi, chẳng có chút lương tâm nào, vừa rồi ta cũng đã nói giúp ngươi đấy nhé."
"Vậy sao?"
Lâm Nhất khe cười rồi cất kỹ đan dược.
Hình như đúng là có chuyện như vậy thật, nhưng sau khi bị Khương Du mắng, Cổ Tuấn lập tức im lặng không dám nói thêm lời nào.
Tên Khương Du này quả thật rất có uy trong chấp pháp đường, nếu không có Thánh trưởng lão áp chế, chuyện hôm nay thật sự khó mà kết thúc êm đẹp được.
"Ngươi thật sự chỉ là tư nhạc thôi sao?"
Hai người rời khỏi phòng đan dược, Cổ Tuấn nhìn Lâm Nhất, nghi hoặc hỏi.
Thái độ của ông ta với Lâm Nhất lúc này đã thay đổi rất nhiều, ông ta vốn không có thù riêng với Lâm Nhất, bây giờ chứng kiến Lâm Nhất thể hiện thiên phú kinh người về âm luật, thì tất nhiên cũng không cần thiết phải bận tâm đến chút xích mích trước kia nữa.
Chỉ là mười viên Đan Thánh Huyền đúng là đau lòng thật!
Ông đoán xem." Lâm Nhất cười, không nói thẳng.
“Ta đoán tám phần là không phải, nhưng lực tinh thần của ngươi không giống người chơi nhạc có thể nắm giữ âm Thánh Hiền, cảm giác của ngươi khiến ta thấy giống kiếm khách hơn." Cổ Tuấn suy nghĩ rồi nói.
Kiếm khách?
Lâm Nhất không tỏ rõ thái độ, dù có thay tên đổi họ, khí chất trong xương cốt vẫn không thể che giấu được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!