Lâm Nhất và Mộc Tuyết Linh đồng thời thu tay, trong đại điện rộng lớn, ngoài dư âm còn vang vọng, thì hoàn toàn yên lặng không có tiếng động nào.
Từng ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, không ai còn nhắc về chủ đề vừa rồi, như thể đã quên mất việc Lâm Nhất đến đây là để chịu phạt.
"Ta đàn xong rồi."
Lâm Nhất nhìn Mộc Tuyết Linh, thản nhiên nói.
Đôi mắt Mộc Tuyết Linh như vì sao nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, hồi lâu mới nói: “Tơ mây khéo vẽ, sao rơi truyền hận, hai mươi ba năm chỉ như giấc mộng, giờ mới hay phượng chẳng phải phượng."
Trong lòng các vị trưởng lão đều chấn động, Thánh trưởng lão trời sinh tuyệt thế, tài hoa khuynh thế, là kỳ tài âm luật ngàn năm khó gặp.
Tu vi võ đạo cũng hoàn toàn không yếu, hôm nay đánh giá về Lâm Nhất như thế này, thật sự là cao đến mức khó tin.
"Thánh trưởng lão, khúc đã đàn xong, nên định tội rồi!"
Khương Du không nhịn được mở miệng nói.
Mộc Tuyết Linh nói: “Chuyện này, e rằng vẫn cần phải thương lượng."
Quả nhiên!
Sắc mặt đám người Cổ Tuấn không ngạc nhiên lắm, khi nghe thấy Lâm Nhất đàn ra nốt nhạc đầu tiên, mọi người đã đoan được tám chín phần là Lâm Nhất không chết nổi.
Dù Huyền Nữ có đến cũng vô dụng, nhưng nếu là thiên tài kinh thế, thì cần gì nhờ người khác giúp đỡ.
Đây mới chính là sự tự tin của Lâm Nhất!
Giống như lời Cổ Tuấn nói trước đó, trừ khi Lâm Nhất là người của thế gia Thần Nhạc, nếu không thì ai đến cũng vô ích.
Nếu đổi Lâm Nhất thành người của thế gia Thần Nhạc, thì chuyện như vậy chính là Khương Phong tự rước lấy nhục, đừng nói là tìm người gây phiền phức, không bị người ta gây phiền phức đã phải đốt hương cầu phúc rồi.
Lâm Nhất là thiên tài, đủ để sánh ngang với những kiệt xuất của thế gia Thần Nhạc.
“Nhưng con ta cứ thế mà bị người ta ức hiếp sao?"
Khương Du tức giận bừng bừng, không nhịn được quát hỏi.
Các trưởng lão khác im lặng không nói gì, trong lòng đương nhiên biết lúc này Khương Du vô cùng uất ức, nhưng tình thế hiện tại, rõ ràng Thánh trưởng lão muốn bảo vệ Lâm Nhất, sao có thể lên tiếng thay ông ta được.
Cổ Tuấn trầm ngâm nói: "Đại trưởng lão, chuyện này do con trai ông khiêu khích trước. Tuy Lâm Tiêu ra tay hơi tàn nhẫn, nhưng cũng là bị ép đến đường cùng, mới phản kháng."
"Ý ngươi là gì? Con ta đáng đời sao?"
Khương Du lập tức nổi trận lôi đình, tên khốn này vừa nãy đâu có nói vậy.
Cổ Tuấn có chút lúng túng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, thực ra thì đúng là ông ta có ý như vậy, Khương Phong thật sự là đáng đời.
Không chỉ khiêu khích trước, còn là người ra tay đánh lén trước, thua vô cùng thảm hại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!