Quá kinh người!
Ngay khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, tất cả các vị trưởng lão chấp pháp trong đại sảnh đều ngây người.
Chỉ là nốt nhạc đầu tiên, đã bộc phát ra sát khí khiến ai đang có mặt ở đó cũng phải rùng mình.
Khuôn mặt tinh xảo vốn luôn không biểu cảm của Mộc Tuyết Linh, lúc này lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, ánh mắt nàng ta chăm chú nhìn chằm chẳm vào mười đầu ngón tay của Lâm Nhất.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng đàn vang lên như suối chảy, từng nốt nhạc được Lâm Nhất gảy ra, dây đàn rung động phóng ra từng luồng ánh sáng đỏ như máu từ đầu ngón tay của hắn.
Những luồng sáng đỏ ấy tựa như dải lụa đung đưa trong nước, chẳng mấy chốc, vô số dải lụa đỏ như xúc tu mọc ra.
Rất nhanh, ánh sáng đỏ lan khắp đại sảnh, tiếng đàn của Lâm Nhất như có ma lực, dường như trong đàn Phong Lôi của hắn ẩn chứa ma quỷ.
Từng tiếng đàn của hắn, được gẩy ra.
Khi tiếng đàn sôi trào ấy đạt đến đỉnh điểm, trong trời đất vang lên tiếng phượng hoàng hót, âm điệu của tiếng đàn bắt đầu thay đổi, trở thành cơn mưa lạnh lẽo mùa đông.
Ting ting tang tang!
Ở đây vốn không có phượng hoàng thật, tiếng hót phượng hoàng lẽ ra chỉ là hư ảo, nhưng khoảnh khắc này, trong tay Lâm Nhất, bị đảo ngược.
Tiếng phượng hoàng hót là thật, còn âm thanh của đàn mới là hư ảo, bởi vì trong tiếng hót ấy tồn tại sát khí quá mãnh liệt.
Hư ảo và sự thật đan xen với nhau, hư ảo và sự thật chồng chéo, khiến người ta khó phân biệt thật giả. Tiếng đàn vang vọng, theo từng động tác của mười đầu ngón tay Lâm Nhất, vô số ngọn lửa đỏ máu từ đầu ngón tay hắn nhanh chóng phóng ra.
"Chuyện gì thế này?"
Sắc mặt Khương Du từ từ trở nên khó coi, ông ta bất giác căng thẳng, người này ... Rốt cuộc là ai?
Chớp mắt, những ngọn lửa máu ấy đã lan ra, hóa thành biển máu đỏ rực.
Trong biển rộng sóng dữ cuộn trào, cuồng phong gào thét, Lâm Nhất vừa gảy đàn vừa đánh, khoảnh khắc này, phong thái của hắn tuyệt luân, khiến người ta không dám tưởng tượng đây chỉ là tư nhạc.
Từng vị trưởng lão nhìn Lâm Nhất, toàn bộ đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến mức không biết nói gì.
Cổ Tuấn đã đánh cược với Lâm Nhất thì trong lòng càng nổi sóng, bị chấn động dữ dội, khoảnh khắc này, dường như gã đã hiểu vì sao Lâm Nhất có khí phách lớn như vậy.
Keng!
Đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên vang lên tiếng phượng hót khác biệt.
So với tiếng phượng hót đầy sát khí, cuồng bạo và phẫn nộ của Lâm Nhất, thì tiếng phượng hót này càng lạnh lùng, ngạo nghễ, âm thanh của nó cũng giận dữ nhưng trong giận dữ có nhiều vẻ thanh cao và mờ ảo.
Kiêu ngạo lạnh lùng, có phượng đến nghênh đón!
Mọi người quay đầu nhìn, thấy Mộc Tuyết Linh không biết từ khi nào, cũng đang gảy khúc Hoa Phượng Liêu Nguyên.
Cùng là những nốt nhạc giống nhau, nhưng ý cảnh hoàn toàn khác biệt, dị tượng diễn hóa ra cũng rất khác nhau.
Hai khúc Hoa Phượng Liêu Nguyên, trong đại điện rộng lớn này, tranh phong với nhau, các nốt nhạc va chạm như đao kiếm va chạm, tóe ra vô số tia lửa.
Rắc rắc rắc!
Tiếng đàn đan xen dày đặc, đao quang kiếm ảnh tranh đấu quyết liệt.
Lâm Nhất ngang đầu nhìn Mộc Tuyet Linh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, Mộc Tuyết Linh vừa đang tranh đấu với hắn, vừa đang dạy hắn phần sau của khúc Hỏa Phượng Liêu Nguyên.
Trước đó, nàng ta chỉ dạy một đoạn của Hỏa Phượng Liêu Nguyên, vẫn còn hai phần ba chưa truyền dạy.
Nàng ta cố ý đánh đàn, là muốn nói cho Lâm Nhất phần sau của khúc đó.
Sau đó nàng ta vô cùng kinh ngạc phát hiện, nàng ta chỉ cần đàn một lần, Lâm Nhất đã có thể đánh ra toàn bộ không sai nốt nào.
Thậm chí nàng ta cố ý tăng tốc độ, thay đổi giai điệu, nhưng Lâm Nhất khẽ cười, mười ngón tay biến hóa theo, tất cả đều dễ dàng theo kịp.
Âm!
Đến cuối cùng, tất cả các nốt nhạc của Lâm Nhất hóa thành con phượng máu.
Đó là con phượng hoàng hoàn toàn do huyết diễm tạo thành, đôi mắt nó phát ra ánh sáng, tiếng gào thét sắc bén và thê lương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!