Khoảnh khắc này, không ít đệ tử đang gảy nhạc cụ đều sững sờ phát hiện đàn của mình đứt một dây. Kẻ thổi tiêu thổi sáo cũng kinh ngạc nhận ra, giai điệu của mình bị tiếng phượng kia chém đứt đoạn.
"Phượng Minh Cửu Thiên ư?"
Nhiều trưởng lão đưa mắt về phía thánh đàn, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực. Tiếng phượng này vang thấu chín tầng trời, không có trình độ nhất định thì tuyệt đối đàn không nổi.
"Hửm?"
Mộc Tuyết Linh, người đã rời thánh đàn Thiên Hương bỗng ngoái lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Trong thánh đàn, con Hỏa Phượng lông bạc ngùn ngụt lửa giận ấy thế như sấm sét lao sầm vào người Khương Phong.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn, cả người Khương Phong bị đánh bay theo phương ngang, thân thể bị hỏa quang thiêu đốt, nhếch nhác thê thảm.
"Cút qua đây!"
Lâm Nhất vươn tay chụp, kéo thẳng Khương Phong về phía mình.
Bốp!
Chưa đợi gã phản ứng, Lâm Nhất đã vung tay tát thẳng vào mặt gã một cái tát như trời giáng, âm thanh phát ra vang dội rành rọt.
Khương Phong phun máu, bị tát đến xoay lộn mấy vòng giữa không trung rồi rầm một cái rơi bịch xuống đất.
"Thực lực của ngươi chỉ đến thế thôi à?"
Ánh mắt Lâm Nhất lạnh tanh nhìn gã.
"Lâm Nhất, ngươi chết chắc rồi! Không ai cứu nổi ngươi !! " Khương Phong lảo đảo bò dậy, trừng mắt nhìn Lâm Nhất rồi gào lên điên cuồng.
Tên khốn này dám tát gã ngay trước mặt đám đông, đúng là không biết sống chết.
Vút!
Bóng Lâm Nhất loáng cái đã tới trước mặt gã.
"Ngươi ... ngươi định làm gì?" Khương Phong run rẩy, hoảng hốt hỏi.
"Phế ngươi!"
"Ha ha ha ha, cho ngươi thêm trăm lá gan, ngươi dám à?" Khương Phong nghe vậy không giận mà trái lại bật cười. Cha gã là trưởng lão thủ tọa của Chấp Pháp Đường, địa vị chỉ dưới Thánh trưởng lão trong nội môn. Đến cả thế tử các thế gia thánh cổ gặp gã cũng phải nể ba phần.
Lâm Nhất là cái thá gì!
"Ngươi thử đụng vào ta xem?" Khương Phong lạnh lùng gằn giọng: "Đồ phế vật, có gan thì đừng có chùn!"
"Ta có gì mà không dám!"
Lâm Nhất giơ tay năm ngón, đổi chưởng thành vuốt. Năm ngón sắc như dao, lóe lên điện quang, trong chớp mắt xuyên thủng da thịt xương cốt đối phương.
Năm ngón tay như năm lưỡi đao, đồng loạt đâm sâu vào thân thể Khương Phong làm máu tươi tuôn xối xả.
"Áaaa!"
Khương Phong kêu lên thảm thiết, dốc sức giãy giụa nhưng vô ích. Long uy trên người Lâm Nhất bùng lên, hắn dùng lực phong lôi trực tiếp nghiền nát năm đạo long mạch của đối phương.
Bịch!
Chẳng mấy chốc, Khương Phong ngã vật như chó chết. Mọi người xung quanh vẻ mặt kinh hãi thất sắc, há hốc miệng không nói nên lời.
Vô số ánh mắt dồn lên người Lâm Nhất, chấn động không nói thành lời: Khương Phong thật sự bị phế rồi.
Chương Mộ và những người khác cũng giật nảy mình: Gã này từ đâu chui ra thế, ngông cuồng quá mức!
"Không ... không ... "
Khương Phong hồn bay phách lạc, chống tay run rẩy dưới đất lẩm bẩm, sau đó gã ngẩng phắt đầu, gào: "Đồ súc sinh. Áaa!"
Tiếng gào còn chưa dứt, Lâm Nhất đã giẫm mạnh lên năm ngón tay gã. Rắc, cả năm ngón nát bấy thành bùn.
Mẹ kiếp!
Mọi người đều hóa đá vì cảnh tượng này, bụm miệng kêu thất thanh.
Rắc!
Lâm Nhất không buồn để ý ánh mắt xung quanh, lại giẫm thêm một cước, bàn tay còn lại cũng phế nốt.
Mười ngón nối liền với tim bị giẫm nát cùng lúc, cơn đau khiến gã gào thét xé lòng. Người xung quanh nghe mà sởn tóc gáy, lạnh sống lưng.
Quá ... quá tàn độc! Lần này Khương Phong thành phế nhân thật rồi.
Vù vù vù!
Chốc lát, mười bóng người đáp xuống từ không trung - trưởng lão chấp pháp của cung Thiên Hương đã đến. Nhìn thấy cảnh này, bọn họ cũng vô cùng kinh hãi.
"Lâm Tiêu to gan !! Ngươi muốn chết à, dám giữa ban ngày ban mặt tàn hại đệ tử cung Thiên Hương ta!" Vị trưởng lão cầm đầu giận không kìm nổi, trừng mắt nhìn Lâm Nhất. Nghĩ đến thương thế của Khương Phong, khó mà tưởng tượng cha gã - Khương Du sẽ phẫn nộ đến mức nào.
"Đưa hắn về Chấp Pháp Đường, đợi ta tới rồi sẽ định đoạt. Trước khi ta đến, không ai được động đến hắn dù chỉ một sợi tóc!"