"Chẳng trách lại dám kiêu ngạo như thế, thì ra Khương Phong sư huynh sớm đã có chuẩn bị."
"Bản lĩnh như vậy, đúng là đám man di nơi rừng núi không thể sánh được."
Bản thân Khương Phong vốn là đệ tử của cung Thiên Hương, lại là con trai trưởng lão, biểu hiện như vậy lập tức nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
"Đắc ý cái gì."
Lâm Vãn bĩu môi, tỏ vẻ không phục.
Khi khúc đàn kết thúc, dư âm vẫn còn vang vọng, hơi nóng trong không khí vẫn chưa tan đi.
Vẻ mặt Khương Phong phấn chấn, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Mộc Tuyết Linh.
"Lần đầu luyện tập mà có thể đạt đến trình độ này, mấy vị đều rất xuất sắc. Chỉ xét riêng về âm luật, Khương Phong ưu tú nhất, nhưng ý cảnh còn thiếu, cần phải luyện tập nhiều hơn ... Viên đan Thánh Huyền này, ban cho ngươi."
Mộc Tuyết Linh ban đan Thánh Huyền cho Khương Phong, nhưng ánh mắt rõ ràng lại dừng trên người Chương Mộ, Tả Hồng Vân, Hạng Phi Loan, Kim Tử Du và những người khác nhiều hơn một chút.
Ý cảnh của bọn họ tốt hơn đôi chút, chỉ là âm luật chưa đủ thuần thục, nên dị tượng không mạnh bằng Khương Phong.
Âm luật chỉ cần thời gian là có thể thuần thục, nhưng ý cảnh lại rất khó lĩnh ngộ chỉ bằng thời gian, nói nghiêm túc, thiên phú mấy người này biểu hiện ra còn vượt trội hơn.
Vì thế, khi nàng ta ban đan Thánh Huyền cho Khương Phong, đã do dự một lúc lâu mới quyết định.
"Hôm nay đến đây thôi."
Mộc Tuyết Linh bay lên không trung, giữa tiếng đồng thanh cung tiễn Thánh trưởng lão, nàng ta dần biến mất khỏi thánh đàn Thiên Hương.
Chẳng mấy chốc, vô số người liền vây quanh Khương Phong, ai nấy đều chắp tay chúc mừng.
'Đi thôi, Hỏa Phượng Liêu Nguyên của ta vừa có chút cảm ngộ, đến Lăng Ba Các, ta đàn cho các cô nghe." Lâm Nhất đứng dậy, mỉm cười nói, vừa rồi hắn đã suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cũng hiểu ra Hỏa Phượng Liêu Nguyên của Mộc Tuyết Linh còn thiếu điều gì.
"Được!"
Mắt hai cô gái sáng lên, bởi cả hai đều biết rõ trình độ âm luật của Lâm Tiêu.
'Đi mau đi mau." Lâm Vãn lập tức kéo tay Lâm Nhất, vô cùng mừng rỡ.
"Công tử Lâm Tiêu, quả là diễm phúc lớn!"
Đúng lúc ba người chuẩn bị rời đi, một giọng nói chói tai vang lên.
Chỉ thấy Khương Phong đang được đám người vây quanh tâng bốc, trực tiếp bước tới trước mặt Lâm Nhất, gã nhìn Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ giễu cợt, nói: "Lâm Vãn và Thư Di đều là tỷ muội của Huyền Nữ điện hạ, công tử Lâm Tiêu có thể trái ôm phải ấp, e rằng chẳng bao lâu nữa, ngay cả Huyền Nữ điện hạ cũng bị ngươi thu phục thôi."
"Dựa vào hắn hả? Cũng xứng sao?"
"Kẻ này trình độ âm luật tầm thường, còn không biết xấu hổ tự xưng là công tử Táng Hoa, đơn giản là không biết xấu hổ thôi, Huyền Nữ điện hạ đúng là mắt bị mù mới tiến cử hắn."
"Không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để lừa được Huyền Nữ điện hạ!"
Lời Khương Phong vừa dứt, lập tức khiến những người xung quanh hùa nhau lên tiếng chỉ trích Lâm Nhất, Huyền Nữ điện hạ ở cung Thiên Hương có địa vị như thần.
Gần như là người tình trong mộng của toàn bộ đệ tử cung Thiên Hương, Khương Phong cố ý nói như vậy, lập tức khiến những người khác sinh ra ác cảm với Lâm Nhất.
"Khương Phong, ngươi nói năng hồ đồ gì thế?" Sắc mặt Lâm Vãn sầm xuống.
"Ta nói năng hồ đồ ư?"
Khương Phong lạnh giọng nói: "Ta còn chưa tính sổ với con tiện nhân như cô đâu, khi nãy trước mặt Thánh trưởng lão, dám nói tên man di nơi rừng núi này mạnh hơn ta gấp mười lần, hôm nay nếu không chịu xin lỗi ta thì cô đừng hòng rời đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!