Tiếng tiêu không chỉ trong trẻo êm tai mà còn khiến người ta khoan khoái như có ánh trăng rơi lên thân mình.
Nàng ta chăm chú nhìn người kia, trong mắt lóe lên một tia khác lạ. Người này sao trông quen quá?
Lâm Vãn không quấy rầy Lâm Nhất, đợi hắn thổi xong một khúc mới mỉm cười nói: "Bằng hữu, tại hạ Lâm Vãn của Thánh Âm Các. Tiếng tiêu của các hạ chứa rất nhiều cổ vận, không biết có thể nể mặt lên thuyền đàm luận đôi câu chăng?”
Trong lòng nàng ta rất hiếu kỳ, muốn biết thân phận chàng thanh niên này. Đều là người tu luyện âm luật, đối phương hẳn phải biết danh Thánh Âm Các. Mời lên thuyền đàm đạo, chắc sẽ không từ chối.
Lâm Nhất đặt động tiêu xuống, nói: "Tại hạ họ Lâm, vốn quen độc hành, e nhiều điều bất tiện, mong cô nương thứ lỗi".
Họ Lâm!
Vẻ khác lạ trong mắt Lạc Thư Di càng hiện rõ. Vóc dáng người kia gần như không khác Lâm Nhất là mấy, hơn nữa ... Lâm Nhất cũng tinh thông âm luật.
Chẳng lẽ thật sự là Lâm Nhất!
Lạc Thư Di bắt đầu kích động, muốn nhìn rõ hơn, nhưng đêm tối mông lung, nước sông cuộn trào, cách một đoạn xa nên mãi vẫn không thấy rõ mặt.
"Lâm tỷ, cho hắn lên đi", Lạc Thư Di vội nói.
Bị đối phương khéo léo từ chối, vốn định khách sáo vài câu rồi thôi, nhưng thấy Lạc Thư Di nói vậy, Lâm Vãn lại tiếp tục mời, mỉm cười nói: "Lâm công tử không cần khách khí. Tỷ muội trên thuyền ai nấy đều rất tò mò. Chúng ta cùng chung một đường, lên thuyền đàm đạo ắt sẽ học hỏi được đôi điều. Huống hồ, có duyên thì xa mấy cũng gặp".
Dù sao nàng ta cũng là đại sư tỷ của Thánh Âm Các, mời mọc đến mức này là đã hạ thấp tư thái lắm rồi.
Lâm Nhất mỉm cười đáp: "Bóng lẻ giữa sông lạnh, ta chỉ là kẻ lữ khách giang hồ, gặp nhau đâu nhất thiết phải quen biết. Nếu có duyên, ắt sẽ còn gặp lại".
Nói dứt lời, hắn vung tay, thi triển thân pháp lướt nhanh trên mặt nước rời đi.
Từ xa đã thấy Lạc Thư Di đang nhìn mình chằm chằm, mà giờ đây hắn chỉ cần để lộ một chút dấu vết là chín chết một sống, chẳng những tự rước họa sát thân mà còn liên lụy người bên cạnh. Bởi vậy hắn làm sao dám bước lên thuyền báu của Thánh Âm Các.
"He he, người này thú vị ghê, chạy nhanh thế, như sợ bọn ta ăn thịt vậy".
"Đại sư tỷ mời mà còn không lên, chẳng lẽ chê tỷ muội chúng ta không đủ đẹp?"
"Nhưng khuc vừa rồi nghe hay that, nhat định xuat than danh mon!"
Thấy Lâm Nhất bỏ đi nhanh như trộm, các cô gái trên thuyền đều cười đùa rộ
lên.
"Lâm tỷ, mau đuổi theo, hắn là Lâm Nhất!", mắt Lạc Thư Di sáng rực, kích động nói.
Sắc mặt Lâm Vãn trầm xuống, quở trách: "Con bé này nghĩ cái gì thế, ta thấy muội sắp phát điên rồi".
"Lâm tỷ, hắn đúng là Lâm Nhất. Lâm Nhất cũng tinh thông âm luật. Nếu không phải thì sao hắn phải chạy nhanh thế!" Lạc Thư Di sốt ruột, định tự mình đuổi theo.
Lâm Vãn vội kéo nàng ta lại, lạnh giọng: "Tỉnh táo lại đi. Hắn thổi cổ khúc, trình độ âm luật e còn chẳng kém ta, thậm chí rất có thể đã nắm được âm Thánh Hiền. Muội hồ đồ rồi sao, đến thế cũng nghe không ra? Ta hỏi muội, Lâm Nhất là một kiếm khách, lấy đâu ra thời gian mà mày mò âm luật đến mức đó?"
Nghe vậy Lạc Thư Di hơi ngẩn người, bình tĩnh lại đôi chút.