Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

“Ta cảm thấy khi ngươi thổi khúc ấy, tâm cảnh của ta dần thay đổi, hồn lực cũng trở nên mạnh hơn." Lâm Nhất nghiêm túc nói, hồn lực quyết định cảnh giới của Huyền Sư, ở một mức nào đó cũng quyết định uy lực của khúc đàn.

Bản thân sóng âm chính là một loại công kích tinh thần đặc biệt, có quan hệ mật thiết với hồn lực.

“Tốt."

Tiểu Băng Phượng mỉm cười, cũng không nói hắn biết, khúc ấy vốn chuẩn bị cho hắn.

Khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm là khúc nhạc của thần tộc Phượng Hoàng, dùng để ren luyen hồn lực, tẩy rửa tâm cảnh, nàng ta thổi khuc này, chính là cố ý dẫn dắt Lâm Nhất.

"Vậy thì bắt đầu học từ căn bản, luyện khúc phổ đi, ta dùng đàn Phong Lôi đàn cho ngươi nghe."

Chốc lát sau, dưới ánh trăng cong cong, Tiểu Băng Phượng ngồi ngay ngắn trước đàn Phong Lôi, dáng vẻ tao nhã, cao quý, vừa đàn vừa giảng giải.

Nhưng quá trình lại không suôn sẻ, Tiểu Băng Phượng đập tay lên dây đàn, tức giận nói: "Ta hỏi ngươi, đây là lần thứ mấy ngươi thất thần rồi?"

Hôm nay thật lạ, tên khốn này không nghe khúc phổ, không nhìn dây đàn, chỉ chăm chăm nhìn mặt bổn Đế.

Lâm Nhất cười, vội vàng giải thích: "Ánh trăng đêm nay đẹp quá."

Tiểu Băng Phượng ngang đầu nhìn thử, nói: "Chỉ là một vầng trăng khuyết mà thôi.”

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lại, trăng cong cong, ánh trăng dịu dàng, nói: "Vẫn đẹp lắm, như đôi mắt ngươi vậy."

Hai người ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, Tiểu Băng Phượng búng ngón tay.

“A!"

Lâm Nhất ôm lấy ngực, đau đớn kêu lên, đau quá.

Một chiêu này của Tiểu Băng Phượng chẳng chút nương tay, xuyên thắng vào, làm tổn thương long mạch của Lâm Nhất.

“Tên khốn nhà ngươi, đang nghĩ gì hả!" Tiểu Băng Phượng tức giận nói.

Lâm Nhất ngã xuống bãi cỏ, bật cười: "Nha đầu nhà ngươi, đang nghĩ gì hả?"

“Không được gọi ta là nha đầu, bổn Đế đã mười vạn tuổi rồi."

“Đó là bị phong ấn mười vạn năm."

"Vậy trước khi bị phong ấn, bổn Đế cũng đã mấy trăm tuổi rồi."

“Thần tộc Phượng Hoàng, tuổi thọ gần như vô hạn, mấy trăm tuổi của ngươi ở tộc các ngươi vẫn là nha đầu thôi ... ha ha ha!"

Hai người cười đùa là thế, nhưng thiên phú của Lâm Nhất dù sao cũng rất tốt, hắn nhanh chóng luyện thuần thục khúc phổ, chẳng bao lâu đã từ vụng về hóa thành thành thạo, dần dần nắm được tinh túy của khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm.

Đêm dần khuya, sâu trong sơn cốc, giữa trăm hoa đua nở.

Lâm Nhất một mình ngồi gảy đàn luyện tập, nhưng khi hai tay Lâm Nhất đàn, ánh trăng rơi trên người hắn dường như cũng sống dậy.

Đầu ngón tay và dây đàn run lên, nốt nhạc xuất hiện, cách đó không xa, Tiểu Băng Phượng lặng lẽ quan sát, trong lòng khẽ run.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!