Tiểu Băng Phượng nói: "Tuy trước kia ngươi có nắm giữ đôi chút về âm luật, cũng xem như miễn cưỡng nhập môn, nhưng vẫn chưa thực sự tu luyện chuyên sâu, giờ thì ngươi không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Lâm Nhất trầm ngâm suy nghĩ, đại đế nói không sai.
Trước kia hắn còn có sự lựa chọn, đạo Âm Luật chỉ xem như sở thích, không cần thiết thì sẽ không tu luyện.
“Đây đúng là một cách."
Lâm Nhất xoa cằm, khẽ lẩm bẩm.
Khi đạo Âm Luật có thể điều khiển được Thiên Khung Kiếm Ý, thì thực lực của hắn có thể lập tức khôi phục tám phần so với lúc đỉnh phong, nếu có thể tiến xa hơn, chưa chắc không thể tìm được lối đi khác, dùng âm luật vượt qua đỉnh phong trước đó.
“Tiểu Tặc Miêu còn khoảng mười ngày nữa, trong mười ngày này, bổn Đế sẽ huấn luyện ngươi như ma quỷ, tốt nhất là chuẩn bị tâm lý trước đi." Vẻ mặt Tiểu Băng Phượng rất nghiêm túc, hiếm khi thấy vẻ nghiêm túc như vậy.
Không còn cách nào khác, với những thủ đoạn hiện tại của Lâm Nhất, khi lộ thân phận ở Tà Hải Thiên Vực thì chắc chắn sẽ chết.
Dù có chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt, nhưng không thể vận dụng Long Nguyên, chỉ dựa vào long văn tím vàng thì muốn phát huy uy lực thực sự của món thánh khí chí tôn này cũng khó như lên trời.
Liên quan đến sống chết, Tiểu Băng Phượng không thể sơ suất.
Lâm Nhất trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: "Ta hiểu rồi."
"Ngoài đạo Âm Luật ra, tu luyện long quyền Chí Tôn và Thanh Long Phá Thiên Quyết cũng không được lơ là, những thủ đoạn này đều không liên quan đến tu vi.” Tiểu Băng Phượng nói.
Lâm Nhất hít thật sâu, nói: "Vậy thì bắt đầu thôi."
Không chút chậm trễ, Lâm Nhất lấy đàn Phong Lôi ra, đưa tiêu Tử Ngọc Thần Trúc cho Tiểu Băng Phượng.
"Đàn Phong Lôi?"
Tiểu Băng Phượng nhận lấy tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, liếc nhìn đàn Phong Lôi, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khác thường.
“Sao vậy?"
Lâm Nhất tò mò hỏi.
“Hừ, ngươi đúng là may mắn, đàn Phong Lôi này là đàn rất phi thường. Tuy không phải thánh khí chí tôn, nhưng là đàn cổ hiếm thấy, toàn bộ dây đàn đều được chế tác từ gân rồng, thân đàn thì được mài từ gỗ thần Thanh Long vạn năm. Đây chính là đàn cổ chân chính của Thần Long, có thể dễ dàng phát ra âm thanh của rồng ... Trong một lần búng tay có thể điều khiển Phong Lôi."
Tiểu Băng Phượng bước lên gảy, tiếng đàn vang lên, lập tức có tiếng sấm nổ vang
Nàng ta tiếp tục khẽ gảy thêm, vù, gió lớn nổi lên, như có long ảnh gào thét lao đến.
Keng! Keng! Keng!
Nàng ta hứng thú gảy liên tục, tiếng đàn lập tức tuôn ra như suối chảy trong
núi.
Trong tiếng đàn hùng tráng, xen lẫn từng âm thanh rồng réo rắt, tựa như có Thần Long thì thầm bên tai. Sắc mặt nàng ta ngày càng vui vẻ, hồi lâu sau mới buông dây đàn, không nhịn được nói: "Không ngờ có cả Long Hồn!"
"Long Hồn?" Lâm Nhất nghi hoặc hỏi.
Tiểu Băng Phượng giải thích: "Vạn vật đều có linh, nhưng muốn dung hợp Long Hồn vào thân đàn thì là chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vì nhạc khí phần lớn được làm từ chất liệu gỗ hoặc ngọc, cần giữ sự thuần khiết, không thể khắc quá nhiều linh văn, mà không có linh văn thì việc dung hợp hồn phách là không thể."
"Giống như tiêu Tử Ngọc Thần Trúc này, được chế tác từ Tử Ngọc Thần Trúc, nhìn bề ngoai thì như ngọc tím trong suốt, nhưng thực chất vẫn là trúc. N là nhạc khí cực kỳ hiếm gặp, có thể sánh với phẩm cực phẩm, nhưng không có khí linh."
Lâm Nhất có chút kinh ngạc, không ngờ trong đó có nhiều huyền diệu đến
thế.
"Còn về đàn Phong Lôi này, có lẽ bản thân nó vốn là Long Mộc, hoặc khúc gỗ Thanh Long này đã có Long Hồn từ trước khi trở thành đàn." Tiểu Băng Phượng nói ra suy đoán của mình, nhìn Lâm Nhất nói: "Ngươi có đàn này từ đâu?"
“Giang đại ca để cho ta, là vật riêng của ông ấy." Lâm Nhất nói.
Tiểu Băng Phượng không cười nữa, nói: "Xem ra ngươi và vị Chủ Thương Long này thật sự có duyên, có lẽ ông ta đã sớm dự liệu được bước này, Lâm Nhất, ngươi đừng phụ lòng cây đàn này."
“Tất nhiên ta sẽ không phụ lòng."
Lâm Nhất ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
"Vậy thì bổn Đế thử hỏi ngươi, âm có mấy thanh?"
Lâm Nhất ngồi gảy đàn, không nhanh không chậm đánh ra năm âm thanh, nói: "Cung thương giác chủy vũ."
Hắn không dừng ở đấy, tiếp tục gảy dây đàn nói: "Luật có mười hai luật, từ thấp đến cao là hoàng cung, đại lữ, thái thốc, giáp chung, cô tiền, trọng lữ, lâm (a" chung ... vô xạ."
Âm là âm thanh vốn có của nhạc khí, luật là âm thanh tồn tại trong trời đất, âm là thuật, luật là đạo, khi am và luật dung hợp thì mới là đạo Âm Luật hoàn chỉnh.