Lâm Nhất trầm ngâm trong chốc lát, Tiểu Bang Phượng nhìn cham chẳm túi gấm đang được mở ra, lấy đồ vật bên trong ra.
Bên trong có khối đá pha lê to bằng nắm tay, ngoài ra còn có miếng ngọc giản.
Lâm Nhất nhìn qua viên đá, dung hợp luồng kiếm ý vào bên trong, ong, đá pha lê phát ra ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó có ánh sáng ngưng tụ thành bóng người.
Bóng người phát ra ánh sáng trắng hơi nhấp nháy, chính là thân ảnh của Dao Quang Kiếm Thánh.
Trong lòng Lâm Nhất vui mừng, nói: "Sư tôn!"
Dao Quang như không nhận thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Khi con mở túi gấm này, vậy tức là con chưa chết trong chiến trường Hoang Cổ, bây giờ chắc cũng đã rời đi rồi. Hiện giờ người mà con nhìn thấy chỉ là đoạn tàn ảnh thôi, ta biết con có rất nhiều nghi vấn, trước tiên hãy nghe ta nói."
Tàn ảnh?
Lâm Nhất hoàn hồn, đây hẳn là đoạn hình ảnh mà sư tôn đã dùng đá pha lê lưu lại từ trước.
Sư tôn sớm đã biết ta sẽ gặp nguy hiểm ở chiến trường Hoang Cổ?
"Đừng ngạc nhiên, thật ra ta đã sớm đoan được con se gặp nguy hiểm ở chiến trường Hoang Cổ, với tính cách của Thiên Huyền Tử thì tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn con quật khởi. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội tốt nhất để ông ta thăm dò ta, có lẽ khi con thấy đoạn hình ảnh này, vi sư đã chết rồi."
"Sư tôn, sư tôn chưa chết."
Lâm Nhất không kìm được nói ra, nói xong mới sực tỉnh.
Đây không phải là bản thân sư tôn cũng không phải là phân thân, mà chỉ là đoạn hình ảnh đã được lưu từ trước, nhưng sự việc quả đúng như sư tôn đã dự liệu
Neu không co Ngự Thanh Phong xuat hiện, neu bản than Lâm Nhất không có Thương Khung Thánh Y, Dao Quang chắc chắn sẽ chết.
Nhưng sư tôn rõ ràng biết chắc sẽ chết, mà vẫn xuất hiện ở chiến trường Hoang Cổ ... Lâm Nhất nghĩ đến đây, sống mũi không khỏi cay cay.
"Nếu ta may mắn không chết, hẳn là người đó đã xuất hiện." Dao Quang mỉm cười, trong tiếng cười kèm theo nét phức tạp, ông ấy thở dài nói: "Đó là người rất tốt, bao nhiêu năm qua vi sư không thể bước qua được bước đó, cũng chính vì chiêu kiếm ba nghìn năm trước."
“Người đời đều cho rằng Dao Quang ta vô dụng, nhưng bị truyền kỳ chắn ngang trước cửa ải thành Đế, cho dù là Kiếm Thánh cũng không thể vượt qua. Nếu không có kiếm ấy, vi sư đã sớm thành Đế ... Nhưng cũng không sao, giữ lại kiếm ấy, khi thành Đế, truyền kỳ chưa chắc đã không thể phá vỡ."
Ong!
Khi nói câu này, trong mắt Dao Quang hiện lên ánh sáng hiếm thấy, sắc bén lộ
rõ.
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thì ra sư tôn mãi không thể đột phá thành Đế, là vì Kiếm Đế Ngự Thanh Phong.
Chiêu kiếm ba nghìn năm trước kia, chính là kiếm mà Ngự Thanh Phong đã dùng để bình định hai đỉnh núi của Kiếm Tông.
"Chuyện của Thiên Huyền Tử khá phức tạp, cuộc tranh đấu ở Hoang Cổ Vực, đầng sau có bóng dáng của Đế quốc Thần Long. Ân oán trong đó, liên quan đến Cửu Đế năm xưa, không thể nói rõ chỉ trong vài lời, nói ngắn gọn, nếu con chưa thành Thánh thì đừng quay về Hoang Cổ Vực. Nếu vi sư mãi không thể thành Đế, vậy thì mãi mãi đừng quay về."
Dao Quang ngập ngừng rồi tiếp tục nói, hiển nhiên ông ấy không biết Lâm Nhất đang sở hữu Thương Khung Thánh Y.
Nếu biết, chắc chắn ông ấy sẽ không cho Lâm Nhất quay về nữa.
Thật ra không cần Dao Quang căn dặn, Lâm Nhất đã cảm nhận được, sau lung Thien Huyen Tu co thế luc vo cung lon mạnh. Neu khong vì su tồn tại của Ngự Thanh Phong, thì việc tiêu diệt Kiếm Tông đâu cần phức tạp như vậy, căn bản Kiếm Tông không thể chống đỡ thế lực mạnh mẽ như thế.
Thế lực đó, rất có khả năng chính là Đế quốc Thần Long!
Ba nghìn năm trước, Cửu Đế xuất thế, tái lập Đế quốc Thần Long thống nhất Con Luan Cổ Vực, cho đến nay đa tro thành sự tồn tại khổng lồ khó có thể tưởng tượng nổi.
Dưới sự cai trị của Đế quốc Thần Long, đã đạt tới đỉnh cao chưa từng có, yêu nghiệt liên tục xuất hiện, ngàn thánh tranh hùng, quốc vận hưng thịnh. Thậm chí toàn bộ Côn Luân, cũng vì sự tồn tại của Đế quốc Thần Long mà bóng tối chấm dứt, loạn lạc lắng xuống, mơ hồ có xu hướng quay trở về thời thượng cổ.
So với ba nghìn năm trước, hiện nay toàn bộ kỷ nguyên Thần Long đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Đế quốc Thần Long rất rộng lớn, các phe phái chắc chắn cũng rất nhiều, đối địch với Thiên Huyền Tử chưa chắc đã là đối địch với Đế quốc Thần Long.
Đế quốc Thần Long không dám tùy tiện động đến Kiếm Tông, chắc chắn không chỉ la vì Ngự Thanh Phong, bởi xet theo danh nghĩa thì toan bộ Hoang Cổ Vực đều thuộc thế lực của Đế quốc Thần Long, Kiếm Tông cũng thuộc phạm vi cai quản của Đế quốc Thần Long.
Nếu Kiếm Tông có thể trở thành thánh địa, Dao Quang có thể trở thành tồn tại ngang hàng với Cửu Đế, thì Đế quốc Thần Long cũng chưa chắc sẽ tiếp tục ủng hộ Thiên Huyền Tử.
Thế gian này kẻ mạnh rốt cuộc cũng làm vua!
“Trước khi đạt đến cảnh giới Long Mạch, vi sư vẫn chưa từng dạy con bất kỳ kiếm pháp nào, tính ra thì con gia nhập Kiếm Tông cũng gần hai năm rồi." Dao Quang tiếp tục nói: “Bây giờ vi sư sẽ truyền dạy cho con bộ kiếm pháp, bộ kiếm pháp này yêu cầu rất cao, cần phải đạt đến cảnh giới Thần Tiêu Kiếm Ý viên mãn, và tu vi phải đạt đến cảnh giới Sinh Tử thì mới có thể miễn cưỡng luyện được."
"Không chỉ yêu cầu rất cao, người có thể nhập môn cũng cực kỳ ít, bộ kiếm pháp này gọi là Huỳnh Hỏa Thần Kiếm.”
“Huỳnh Hỏa Thần Kiếm?”
Tiểu Băng Phượng đứng bên cạnh khẽ ồ lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!