Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Ánh mắt Thiên Huyền Tử lóe lên, khí thế sắc bén ban nãy gần như đã bị đánh tan, toàn bộ khí thế đều bị Dao Quang áp chế.

Dù vậy, Thiên Huyền Tử lại chưa bị thương nặng.

Từ đầu tới giờ cơ thể ông ta vẫn ở trong một bức tranh mờ ảo vô hình, đó là một bức tranh không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng chỉ cần nhìn qua là có thể cảm nhận rõ ông ta không thuộc về thế giới này.

Rõ là đang đứng giữa không trung, nhưng lại trông xa lạ với không gian xung quanh.

Hai người tiếp tục giao đấu liên hồi, Thiên Huyền Tử vẫn ở thế thủ, nhưng khí thế của ông ta lại không tan vỡ.

"Ai nói Dao Quang đã già yếu, không còn sức chiến đấu? Xem ra lời đồn này sai quá sai rồi. Dao Quang vẫn là Dao Quang, chỉ là Thiên Huyền Tử vừa rồi có hơi liều lĩnh, nhưng dưới khí thế sắc bén này của tiền bối ... liệu ta có thể kiên trì được bao lâu nữa đây?

Thiên Huyền Tử nheo mắt lại, lau đi vệt máu nơi khóe môi, câu hỏi thốt ra giữa tiếng cười đầy thâm độc.

Rõ ràng là ông ta đã nhìn ra manh mối, quả thật bản thể của Dao Quang không thể rời khỏi Kiếm Tông quá lâu.

Chỉ cần câu giờ thêm chút nữa thôi, Dao Quang chắc chắn sẽ thua ... Không, là chắc chắn sẽ chết.

Thiên Huyền Tử có thể thua, nhưng Dao Quang lại không bao giờ thua được, kể từ khoảnh khắc ông ấy bị ép phải tới đây, Thiên Huyền Tử đã thắng rồi.

Nếu có thể đường đường chính chính đánh bại đối phương thì tốt, còn không thì ... chỉ cần câu giờ là đủ.

Huống chi, ván cờ mà Thiên Huyền Tử đã bày ra không dừng ở đây.

"Ngươi cho rằng mình trốn trong tranh thì ta không có cách để kéo ngươi ra sao?"

Ánh mắt Dao Quang lóe lên vẻ lạnh lùng, nói: "Lâm Nhất, nhìn cho kỹ, Tiêu Dao Cửu Kiếm, bốn kiếm cuối cùng!"

Ta có một kiếm - như Phong - quay cuồng cửu thiên, diệt tận thương sinh!

Một kiếm chém ra, Táng Hoa vung lên tạo ra cơn lốc khủng khiếp, cuồng phong gào thét rung chuyển trời đất. Không gian bên ngoài vặn vẹo, Cửu Thiên vỡ vụn, linh khí trên khắp đất trời đều bị chém vụn, đủ loại dị tượng biến hóa khôn lường.

Rắc!

Chỉ một kiếm thôi mà hư không đã vang lên tiếng nứt vỡ, bức tranh vô hình trước mặt Thiên Huyền Tử bị xé thành từng mảnh vụn, ông ta cố gắng hết sức chặn kiếm này lại nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.

Hai cánh tay ông ta dang rộng, hai tay nhanh chóng kết ấn giữa không trung, muốn ngưng tụ bức tranh thêm lần nữa.

Đến tận lúc này, mọi người mới như đã thật sự nhìn rõ Thiên Huyền Tử, như thể đến tận bây giờ ông ta mới thật sự tồn tại.

Hoa!

Nhưng ông ta còn chưa kịp ngưng tụ xong, kiếm thứ hai của Dao Quang đã tới, một chữ "Hỏa" cổ gào thét lao đến!

Ta có một kiếm - như Hỏa - đốt sạch bát hoang, nung nui nấu biển!

Âm ầm!

Bốn phía hư không quanh Thiên Huyền Tử bốc lên ngọn lửa mù mịt, ông ta ở giữa trông vô cùng kinh ngạc, từng canh hoa khac than van bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

"Ta có một kiếm - như Lôi - như đao chém thần, như kích tru tiên!"

Tia chớp rơi xuống, Thiên Huyền Tử giơ kiếm chỉ trời, rầm rầm rầm, đầu mũi kiếm xuất hiện khối sấm nhỏ bằng móng tay.

Khối sấm tỏa ra vô vàn tia chớp chói mắt, đến khi ông ấy chém kiếm xuống, tất cả tia chop và kiếm thế hóa thành chữ Lôi đánh mạnh vao người Thiên Huyền Tử

Rắc!

Thánh giáp trên người Thiên Huyền Tử bị xuyên thủng, chữ Lôi đó lẻn vào cơ thể ông ta, đánh cho năm đại Thiên Luân Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ rối tung tan tác.

Rầm rầm!

Lúc này Thiên Huyền Tử hoàn toàn hoảng loạn, Thái Huyền Thiên do Huyền Thiên Bảo Giám diễn hóa ra, cũng xuất hiện xu thế sụp đổ vào lúc này.

Đáng chết, sao mạnh đến vậy?

Trong mắt Thiên Huyền Tử tràn đầy vẻ lạnh lẽo, gương mặt tuấn tú lúc này trở nên vô cùng dữ tợn, ông ta đã tính toán mọi thứ, chỉ duy nhất không tính được, tuy Dao Quang đã già, nhưng dường như thực lực còn mạnh hơn thời kỳ đỉnh phong năm xưa.

Nếu nói Dao Quang năm xưa là một kiếm trong tay, gặp ai giết nấy.

Thì Dao Quang bây giờ là bao dung vạn vật, kiếm trong tay, ông ấy nắm giữ cả trời!

Ta có một kiếm - như Băng - đông tàn lạnh lẽo, phong cấm vạn vật.

Vút vút vút!

Dao Quang cầm Tang Hoa, than hình xoay chuyen trong hư khong, trong mat tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, khí thế băng giá vô tận phong tỏa mọi phương hướng của Thiên Huyền Tử.

Sau đó quay người nhìn, vung kiếm ngược tay, hóa thành chữ Băng.

Vút!

Chữ Bang cổ xưa trong nhay mắt nở rộ, nơi mui kiếm chỉ tới, Thiên Huyền Tử vừa định hành động đã bị phong tỏa ngay lập tức.

Trên người ông ta phủ đầy sương lạnh, hóa thành bức tượng băng, ngay cả ánh sáng kéo dài từ trong cơ thể ông ta cũng bị đóng băng.

Bùm!

Nhưng lớp băng này chỉ duy trì trong chớp mắt, rồi lập tức nổ tung, sắc mặt Thiên Huyền Tử tái nhợt, không nghĩ ngợi gì lập tức quay người bỏ chạy.

Thế nhưng hôm nay Dao Quang đã đến, thì không định để Thiên Huyền Tử còn đường sống, lập tức quay người đuổi theo.

“Khụ khụ."

Thiên Huyền Tử ho khan, phun ra ngụm máu, lạnh lùng cười, dường như đã dụ liệu từ trước.

Vút vút!

Ông ta đá chân vào hư không, Huyền Thiên Bảo Giám, nghịch chuyển càn khôn.

Ầm!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!