Ba mươi sáu chữ Thiên!
Cổ tay Dao Quang vung lên, ba mươi sáu bóng người như thủy mặc lập tức tách ra khỏi cơ thể ông ấy, mỗi bóng người đều cầm một thanh kiếm.
Vạn vật trong đất trời cũng trở thành một bức tranh thủy mặc, kiếm quang cũng biến thành bích họa thủy mặc, đan xen ẩn chứa đại đạo của thế gian.
"Hừ!
Ánh mắt Thiên Huyền Tử lóe lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, trầm giọng nói: "Không hổ là Dao Quang Kiếm Thánh dám xem thường cả vãn bối, ngay cả kiếm điển Thái Huyền cũng không thèm dùng."
Vút
Vừa noi Thien Huyen Tử vung tay triệu hồi mot thanh kiếm. Am! Bức tranh sau lưng ông ta hóa thành vũ trụ đen ngòm vô tận, những vì sao trong bức tranh sáng rực như những ngọn đèn lồng, những vì sao sáng lấp lánh đó tụ lại thành một bóng người khổng lồ cao ngất ngưỡng giữa vũ trụ mênh mông.
"Thần kiếm Tinh Hà, Phá Thiên!"
Ánh mắt Thiên Huyền Tử lóe lên vẻ lạnh lùng, chợt vung thanh thánh kiếm ra.
Vụt vụt!
Thần ảnh tinh thần trong bức tranh cũng vung kiếm, kiếm quang bay ra khỏi vũ trụ trong tranh hòa vào kiếm quang Thiên Huyền Tử chém ra.
Xoẹt!
Ngay khi chữ Thiên sắp rơi xuống, một nhát kiếm chém nó ra làm đôi.
"Dao Quang, ông già thật rồi!"
Gương mặt Thiên Huyền Tử đầy lạnh lùng, lắc đầu nói: "Kiếm, không dùng như thế đâu! Thần kiếm Tinh Hà, ánh sáng Phá Hư!"
Ầm
Vô số vì sao trong vũ trụ nằm trong bức tranh nổ tung, mảnh vỡ của những ngôi sao đó tụ lại thành một mớ hỗn độn không thể tưởng tượng nổi.
Mớ hỗn độn đó giống hệt đám phế tích của vũ trụ vỡ nát, ng, lúc mớ hỗn độn đó bộc phát luồng khí tức hủy diệt đáng sợ, cơ thể Thiên Huyền Tử nghiêng mình rồi bay vút lên, rồi lại chém ra thêm một kiếm.
Rào rào!
Trong vùng hỗn độn đen kịt ấy, một luồng kiếm quang chiếu khắp thế gian, uy lực kinh khủng và ý cảnh rộng lớn của một kiếm này vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Khóe môi Thiên Huyền Tử nhếch lên, cười mỉa, ánh mắt ông ta hiện rõ chiến ý nóng bỏng, giữa hai hàng mày tỏa ra khí thế sắc bén, phong thái rực rỡ vô cùng.
Nhưng khi ông ta lao qua những mảnh vỡ của chữ Thiên đó và nhìn thấy Dao Quang thêm lần nữa, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy ba mươi sáu bóng người ở sau lưng Dao Quang lúc nãy đã biến thành ba mươi sáu bóng người khác. Râu tóc Dao Quang tung bay, múa kiếm, dưới bầu trời bao la, từng Thiên nối tiếp nhau hiện ra.
Thiên Huyền Tử vừa chém vỡ một chữ Thiên, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Còn ít nhất hàng trăm hàng ngàn chữ Thiên nữa ùa tới từ bốn phương tám hướng như thủy triều, thậm chí còn đáng sợ hơn nữa là ... Mỗi một chữ Thiên đều mang một ý cảnh khác nhau.
Kiếm đạo lĩnh ngộ qua hàng ngàn năm của Dao Quang biến thành muôn vàn tự do được thể hiện qua từng chữ Thiên kia.
Bùm bùm bùm bùm!
Ánh sáng Phá Hiểu của Thiên Huyền Tử nhanh chóng bị phá vỡ, ông ta liên tục vung kiếm chém bể từng chữ Thiên một.
Nhưng những chữ Thiên ấy như vô tận, mà mỗi chữ lại mang ý cảnh khác biệt, mỗi khi phá được một chữ là phải một lần suy nghĩ lại để tìm ra sơ hở hoặc cách khắc chế chúng.
Ông ta rất mạnh, vừa vừa lùi về phía sau vừa chém nát hàng trăm chữ Thiên.
Nhưng khi chữ Thiên thứ tám trăm xuất hiện, Thiên Huyền Tử đã không còn sức phá giải, ông ta bị chữ Thiên đó đập thẳng vào người.
Âm!
Rồi cứ thế, hàng trăm chữ Thiên chồng chất lên nhau rồi nện xuống người thiên Huyền Tử như những nhát búa nặng nề.
Phụt!
Thiên Huyền Tử bị đánh bay ra ngoài, phun ra ba ngụm máu, trông cực kỳ thê thảm.
"Lâm Nhất, coi có hiểu không?"
Dao Quang cầm kiếm đứng giữa không trung, ông ấy mặc đồ trắng, tóc dài tung bay dù không có gió.
"Đệ tử hiểu!"
Lâm Nhất đứng bên dưới, ánh mắt đầy hứng khởi, cao giọng trả lời.
"Ha ha ha, vậy con không mau cảm on Huyền Thiên Đại Thánh đã lấy thân mình ra thử kiếm!" Dao Quang cười phá lên, khẽ xoay cổ tay, nhẹ giọng nói: "Một kiếm này ... Bảy mươi hai chữ Địa!"
"Đa tạ Huyền Thiên Đại Thánh!"
Lâm Nhất lớn tiếng nói.
Thiên Huyền Tử tức hộc máu, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Nhất, nhưng giờ đây ông ta đã không còn kịp quan tâm nữa vì kiếm thứ hai của Dao Quang đã tới!
Hai người họ người hỏi người trả lời, những người ngoài cuộc ngẩn người một lúc mới giật mình tỉnh ngộ
Dao Quang đang dung Thiên Huyen Tử để dạy Lâm Nhất luyện kiếm! Phong thái ấy thật sự chẳng coi Thiên Huyền Tử là cái đinh gì cả!
Chẳng bao lâu sau, bốn kiếm Thiên Địa Huyền Hoang lần lượt được Dao Quang thi triển ra.
Dưới kiếm chiêu của Dao Quang, Thiên Huyền Tử hoàn toàn không có cách nào chống đỡ nổi, cho đến khi chiêu Hoang Tự Kiếm Quyết được tung ra.
Keng!
Trong tiếng kiếm ngân vang dội trời, thánh kiếm đang được Thiên Huyền Tử cầm bị đánh cho rơi ra.
"Kiếm tốt."