Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Dao Quang khong nhin Thien Huyen Tử, cung khong nhin ngưoi khac, loe len rồi bay thẳng về phía Lâm Nhất.

Nhưng vừa mới cử động, trước mắt đã hiện lên gương mặt người, gương mặt đó kèm theo nụ cười nhìn ông ấy.

Dao Quang hơi nhíu mày, lóe lên, Thiên Huyền Tử tiếp tục chặn!

Liên tục ba lần, Thiên Huyen Tử quyết tâm không để Dao Quang đến gần Lâm Nhất.

Lần thứ tư hai người tiếp cận, mỗi người đều chưởng về phía đối phương.

Ánh sáng của cả thế giới dường như đều hội tụ vào giữa lòng bàn tay hai người, sau lưng mỗi người đều diễn hóa ra dị tượng vô biên rộng lớn. Một bên là trời sao vô tận, sao diệt vong rồi sinh ra, một bên là biển kiếm vô tận, rực rỡ như mặt trời thiêu đốt.

Bùm!

Sau chưởng này, ba mươi sáu tầng trời phía trên đầu hai người không chịu nổi áp lực, nổ tung thành vô số khe nứt. Những sinh vật ngôi sao, lục địa, thành trì, thậm chí cả cung điện cổ xưa vốn tồn tại trong ba mươi sáu tầng trời đều bị ảnh hưởng, lần lượt vỡ tan.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, tim như muốn nhảy vọt khỏi cổ họng.

Đây chính là thực lực của Đại Thánh sao?

Trước kia ba mươi sáu tầng trời nhiều nhất chỉ nứt ra khe hở, mỗi tầng trời chỉ bị xé rách chút ít, nhưng lần này Đại Thánh ra tay thì đã xé toạc trời.

Cái khe nứt ấy rộng đến mấy vạn dặm, dị tượng sông núi trong mỗi tầng trời đều bị ảnh hưởng.

"Dao Quang, ông đã già rồi."

Thiên Huyền Tử nhìn đối phương, nếp nhăn trên gương mặt Dao Quang không thể che giấu, trong mái tóc bạc pha lẫn nhiều sợi trắng nổi bật.

Đặc biệt là giữa chân mày, nơi chân mày nhíu chặt có những nếp nhăn dọc, viết đầy vẻ già nua ... Đó là vẻ già nua của người sắp hết thọ nguyên.

Cho dù một người mạnh mẽ đến đâu, khi thọ nguyên sắp cạn, loại dáng vẻ già nua này cũng không thể che giấu.

"Nếu là lúc đỉnh phong, ta đã thua trước chưởng này rồi."

Thiên Huyền Tử thản nhiên nói.

Dao Quang không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Thiên Huyền Tử lắc đầu, trong mắt lộ vẻ thất vọng, thở dài nói: "Người già rồi quả nhiên dễ mềm lòng, biết rõ sẽ chết mà vẫn muốn đến, có lẽ ông thật sự nên nghĩ kỹ, vì sao bao nhiêu năm nay vẫn mãi không thể vượt qua tử kiếp. Nhiều người không bằng ông đều đã thành Đế rồi, mà ông thì không thể ... "

"Thiên Huyền Tử, ta vượt kiếp thế nào, không đến lượt ngươi nói." Dao Quang chậm rãi mở miệng nói, “Giữa ngươi và ta sẽ có trận chiến, nhưng không vội, để lão phu xem đệ tử của lão phu trước đã."

Thiên Huyền Tử thản nhiên cười nói: "Năm đó người ấy phong hoa tuyệt đại, một kiếm chặn năm đại thánh địa, Dao Quang khi ấy quả thật sát phạt quyết đoán. Hậu bối năm xưa có may mắn được chứng kiến trận chiến đó, mỗi lần hồi tưởng đều sinh lòng ngưỡng mộ, một người một kiếm, chống đỡ cả Hoang Cổ Vực, phong thái biết bao! So với Kiếm Đế, e là cũng chẳng kém là bao."

"Thế nhưng hôm nay ... "

Nói đến đây, ông ta thở dài, trong mắt trào dâng vẻ thất vọng.

Ông ta lắc đầu thở dài nói: “Chỉ là nhóc con thôi, cần gì phải bảo vệ như thế, dù có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng việc ông thành Đế đúng không? Ông thật sự đã già rồi, mềm lòng rồi, tâm kiếm của kiếm khách e rằng cũng đã rỉ sét, cho dù ta không ra tay, chỉ e cũng khó tránh khỏi cái chết."

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Dao Quang trầm giọng nói.

Thiên Huyền Tử lắc đầu, cười nói: "Không thể được sao? Rốt cuộc ông vẫn là Dao Quang Kiem Thánh, phong Thanh bằng kiem! Neu ta thật sự có tâm chắc chắn sẽ thắng, đã sớm giết lên Kiếm Tông rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ. Để hắn không chết, tất nhiên là có mục đích của ta, lẽ nào ông không đoán ra được sao?"

Ánh mắt Dao Quang lạnh lùng thêm vài phần.

Thiên Huyền Tử cười, rất hài lòng với biểu cảm của Dao Quang, ông ta biết lòng đối phương ... Đã loạn!

"Ra tay đi, ta biết ông đang đợi ai, người ông đợi sẽ không đến đâu!"

Trong mắt Thiên Huyền Tử bốc cháy chiến ý mãnh liệt, sắc mặt có phần điên cuồng, ông ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Chém chết Dao Quang ngay chính diện, khiến một trong ba đại Kiếm Thánh Đông Hoang bị xóa tên, để Thiên Huyền Tử ông ta hoàn toàn vang danh thiên hạ.

Vô tận cuồng phong gào thét, sát ý cuồn cuộn xông lên trời.

Thiên Huyền Tử trầm giọng nói từng chữ: "Vãn bối Thiên Huyền Tử, hôm nay mạo muội, mời Dao Quang dạy bảo !! "

Giọng nói của ông ta vang chín tầng trời, vang dội bốn phương, dường như cả Hoang Cổ Vực đều có thể cảm nhận được chiến ý vô tận của ông ta, triệu dặm sông núi, vô số núi sông thành trì, đều run rẩy dưới chiến ý này.

Dao Quang không để ý, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn.

Nhìn về phía người của Kiếm Tông ở xa, ánh mắt ấy, đã nhìn thấy Mộc Huyền Không, nhìn thấy Thần Ngự, nhìn thấy Mục Xuyên, nhìn thấy cả đám người Diệp Tử Lăng ở xa hơn, thậm chí người của các tông khác cũng bị ánh mắt đó bao trùm.

Ánh mắt ấy, nhìn thấu vạn vật núi sông, nhìn thấu chúng sinh Hoang Cổ.

Chỉ duy nhất không có Thiên Huyền Tử!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!