Thiên Huyền Tử búng ngón tay, keng keng, đao kiếm mà hai người vung tới lập tức bị đánh bay khỏi tay.
“Cút!"
Thiên Huyền Tử vung tay áo dài, từ xa chưởng bay hai người.
Quá nhanh, tất cả diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Sắc mặt người phụ nữ xinh đẹp thay đổi, vừa định hành động, Thiên Huyền Tử đã nhìn qua. Mắt trái của ông ta khắc ấn Nhật Luân Thiên, mắt phải khắc ấn Nguyệt Luân Thiên, hai mắt sáng rực, Nguyệt Luân đồng thời phát sáng.
Phụt!
Chỉ nhìn qua, toàn bộ áp lực của Thái Huyền Thiên đều đổ lên người phụ nữ xinh đẹp.
Vũ khí trong tay lập tức vỡ nát, thân hình rơi xuống như cánh diều đứt dây.
“Xin lỗi, ta không đánh phụ nữ."
Thiên Huyền Tử mỉm cười nhìn người phụ nữ xinh đẹp bị đánh bay đi, khiến người phụ nữ tuc đen muc phun ra ngum mau.
Bốn phía yên lặng, không có tiếng động nào.
Khoảnh khắc này sự chấn động trong lòng người, còn vượt xa cả việc Lâm Nhất chém giết Thánh Quân, Thiên Huyền Tử thực sự mạnh đến mức không thể tưởng tượng nối.
Người đời đều biết Thiên Huyền Tử rất mạnh, thiên tư xuất chúng, một mình vực dậy Huyền Thiên Tông.
Nhưng không ngờ rằng, Thiên Huyền Tử mạnh đến mức này, nhìn khắp Hoang Cổ, nếu Dao Quang không xuất thế, ai có thể tranh phong?
Chưởng môn!
Lâm Nhất nhìn thấy chưởng môn bị đánh bay, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, lập tức muốn đứng dậy đuổi theo.
Có anh mắt chieu xuong, Lam Nhat quay đau nhìn, chính la Thien Huyền Tử đang đứng giữa muôn hoa bay lượn bên cạnh mây trời.
Ông ta khẽ mỉm cười, nói: "Nhóc con, đừng lộn xộn, lộn xộn là ngươi sẽ chết đấy."
Phụt!
Lâm Nhất phun ra ngụm máu, ôm ngực chống tay xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Vết thương vừa mới chuyển biến tốt, lúc này bị đánh trở về như lúc đầu, Lâm Nhất nắm chặt tay phải, ngẩng đầu nhìn, trong mắt tràn đầy sát ý.
Đối phương đang cảnh cáo, cảnh cáo hắn không được manh động.
"Thiên Huyền Tử, hôm nay Lâm Nhất ta không chết, sau này nhất định giết ngươi!"
Lâm Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.
Thiên Huyền Tử mỉm cười, không để tâm, ông ta chỉ nhìn Lâm Nhất, ánh mắt lập tức dời lên trời.
"Dao Quang, ông còn muốn nhìn đến khi nào? Nếu không hiện thân, bổn Thánh sẽ đại khai sát giới!" Khóe miệng Thiên Huyền Tử nhếch lên tia lạnh lẽo, gương mặt tuấn tú lúc này trở nên vô cùng lạnh lùng.
Sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống, tên này quả nhiên đang nhằm vào sư tôn, lòng hoàn toàn rối loạn.
"Đừng sợ."
Tiểu Băng Phượng đưa bàn tay trắng non ra, nắm lấy tay Lâm Nhất, truyền đến từng tia lạnh buốt, khẽ nói.
Vút!
Có bóng đen lao đến, chính là Tiểu Tặc Miêu nhảy tới, lặng lẽ nhìn Lâm Nhất.
Ba người hội tụ, trong lòng Lâm Nhất phần nào ổn hơn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Mục đích thực sự của Thiên Huyền Tử, vẫn là buộc sư tôn xuất hiện, hôm nay bất kể có ta hay không, ông ta cũng sẽ nhân lúc chiến trường Hoang Cổ kết thúc mà ép sư tôn bước ra từ động phủ rừng đào.
Miệng Thiên Huyền Tử thì nói rằng trăm năm chắc chắn sẽ thành Đế, nhưng trong thâm tâm vẫn vô cùng sợ sư tôn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!