Phong Giác chửi thề một tiếng, đứng bật dậy toan đi.
"Quay lại".
Kiếm Kinh Thiên vươn tay ấn ông ta xuống, lạnh giọng: "Đệ đi thì có ích gì?"
Phong Giác lập tức nổi giận, túm cổ áo Kiếm Kinh Thiên: "Ta vô dụng, đúng là ta vô dụng, Thánh chiến ta không chen vào nổi. Huynh có bản lĩnh thì huynh đi đi, vừa vào cảnh giới Sinh Tử liền thành Thiên Vương, huynh có bản lĩnh thì huynh đi đi! Đó là thánh chiến !! Ngay cả sư tôn cũng chưa biết chừng sẽ bị lôi vào, Kiếm Kinh Thiên huynh giỏi nhịn thật đấy, nhìn suốt nửa ngày mà chẳng thốt lên nổi một lời. Huynh có bản lĩnh thì huynh đi đi!"
Kiếm Kinh Thiên lạnh lùng nhìn Phong Giác. Trong gió tuyết, tiếng gào của Phong Giác như xé gan xé ruột.
Nhưng một lúc sau, cơn giận của Phong Giác cũng dần lắng xuống, biết mình lỡ lời.
Nếu đi được, Kiếm Kinh Thiên đã đi từ lâu!
Năm đó, Kiếm Kinh Thiên từng lấy kiếm tâm của mình mà thề: đời này sẽ không rời Phù Vân Kiếm Tông, ông ta căn bản không đi được.
Tâm kiếp này không phá, ông ta không thể đi!
Lòng Kiếm Kinh Thiên lúc này hẳn còn đau hơn cả Phong Giác. Bên cạnh, Giang Ly Trần sợ ngây người: Thánh chiến?
Còn liên lụy đến Dao Quang u? Lâm sư đệ ... liệu có sao không!
...
Trên một vùng hoang nguyên, nơi tinh quang trong vắt, có một đỉnh núi cô độc sừng sững, trên đỉnh núi có người đang ngồi xếp bằng.
Chỗ người đó ngồi, dường như chỉ cần giơ tay là hái được sao trời.
Vô vàn tinh tú rực rỡ biến ảo, cảnh tượng hùng vĩ đến không thốt nên lời. Nhưng dưới tinh quang ấy, người nhắm mắt khổ tu trên đỉnh núi dường như còn chói sáng hơn cả trời sao.
Người đó mở mắt nhìn xa xăm, khẽ lắc đầu rồi thở hắt ra một hơi.
Hơi thở vừa dứt, trong mắt chẳng còn nửa phần do dự. Người đó cầm lấy thanh kiếm bên người, khoảnh khắc sau đã xuất hiện ở một nơi cách đó vạn dặm.
Sau thượng cổ, trong kỷ nguyên Thần Long, kiếm khách còn giữ được phong thái như thế, chỉ còn một người.
Ấy đương nhiên là Kiếm Đế Ngự Thanh Phong!
Chỉ có điều, Ngự Thanh Phong vừa bước một bước đã dừng lại: hai bóng người xuất hiện trước mặt ông ta, một đen một trắng. Một người uống rượu, một người nhắm mắt.
Người áo trắng cười híp mắt, nâng chén: "Tiểu Bạch không uống rượu, Tiểu Hắc không giết người. Ngự Thanh Phong, đã lâu không gặp. Ngươi định đi uống rượu, hay định đi giết người?"
Đã có thể nói chuyện với Ngự Thanh Phong như vậy, lại còn một đen một trắng - tất nhiên là Hắc Bạch Nhị Đế trong Cửu Đế.
Ngự Thanh Phong cười nhạt: "Ta không uống rượu, cũng không giết người. Các ngươi đều biết, nếu ta muốn, chỉ cần một kiếm là đủ. Ta đã quyết định đích thân đi một chuyến, chính là không muốn phải xuất ra kiếm ấy, không muốn làm đến nước tuyệt tình, không muốn để mọi người phải khó xử".
"Hà tất phải vậy? Ngươi biến mất bấy nhiêu năm rồi", Hắc Đế mở mắt, lạnh nhạt nói.
"Dẫu sao Hoang Cổ Vực cũng là vùng đất ta từng tự tay chinh phạt mà có", Ngự Thanh Phong lắc đầu, có chút khó xử.
"Hừ!"
Đúng lúc ấy, một tiếng cười khinh bỉ vang lên, hỏa quang chiếu rợp bầu trời khiến những vì tinh tú trên trời cũng phải lu mờ.
Lại một bóng người đỏ rực xuất hiện, đứng giữa hư không, nhìn Ngự Thanh Phong, cười nói: "Thôi đừng diễn. Ngay cả Thiên Tuyệt Thành do chính ngươi sáng lập ngươi còn lười để tâm, huống chi mạng sống của đám người ở Hoang Cổ Vực. Năm đó, nếu ngươi chịu tiến thủ thêm một chút, sau khi Nam ca đi, cái ghế kia dù thế nào cũng nên là ngươi ngồi chứ".
Ấy là Viêm Đế trong Cửu Đế!
Ngự Thanh Phong sờ mũi, cười: "Hình như diễn không nổi nữa rồi".
Keng!
Đột nhiên, một lưỡi đao xé rách bầu trời, từ trên rơi thẳng xuống hoang nguyên, sát ý vô tận bùng nổ từ thân đao.
Khoảnh khắc sau, một bóng đen đứng trên chuôi đao, nhìn Ngự Thanh Phong, không hề khách khí: "Ngự Thanh Phong, hôm nay ngươi đi không nổi đâu! Không tin, cứ việc thử!"
Đao Đế, Trần Tử Long!
Ánh mắt Ngự Thanh Phong thoáng vẻ chán ghét. Đến cả Viêm Đế cũng mò tới thì biết ngay cái kẻ nịnh bợ này thế nào cũng lò dò theo sau.
"Chư vị, nhất định phải ép ta rút kiếm ư?"
Ngự Thanh Phong thu lại nụ cười, tay phải đặt lên chuôi kiếm.
Ào!
Khoảnh khắc tay Ngự Thanh Phong đặt lên chuôi kiếm, trời đất dường như tĩnh lặng đến cực điểm, tĩnh lặng đến mức nghe được cả thời gian trôi.
Tích tắc, tích tắc!
Trong hư vô như có tiếng nước nhỏ giọt - ấy là nhịp tim của kiếm, cũng là thời gian nhỏ giọt từng giọt.
Không ai dám đảm bảo mình còn sống sau khi Ngự Thanh Phong rút kiếm, cho dù bốn người kia cũng là Cửu Đế.
Bởi kiếm của ông ta, còn nhanh hơn cả thời gian!
Giây phút này, bất kể là Trần Tử Long ngạo mạn, hay Bạch Đế cười híp mắt, Hắc Đế mặt không biểu cảm, hoặc Viêm Đế tới làm người hòa giải - tất cả đều căng thẳng đến cùng cực.
Vù!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!