Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

"Sao hắn lại có tự tin đến vậy?"

Trần Quang không phải nghi ngờ thực lực của Thiên Huyền Tử, mà là trong lòng có chút nghi hoặc, nửa ngày sau ông ta mới thở dài: "Năm đó huynh đáng lẽ nên chém hắn một kiếm cho xong. Kẻ này ý chí cứng cỏi, tâm cơ thâm sâu. Hắn chỉ có một mục đích: diệt Kiếm Tông, vì thế sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Thứ gọi là thể diện, nói bỏ là bỏ - thật sự đáng sợ".

Khi một cường giả tuyệt thế hoàn toàn không cần thể diện thì còn đáng sợ hơn xa đại cao thủ Ma Đạo.

Dao Quang trầm mặc, không nói.

"Huynh không thể đi".

Trần Quang trầm giọng: "Thọ nguyên của huynh chẳng còn bao nhiêu, nói dầu cạn đèn tắt cũng không quá. Bản thể huynh hoàn toàn dựa vào thánh mạch vạn năm dưới ngọn núi thánh này mà chống đỡ. Một khi rời đi, chỉ cần quá nửa canh giờ thôi, hậu quả khôn lường".

Dao Quang không đáp.

Mắt Trần Quang hơi nheo, một tia lạnh lóe lên, lạnh giọng: "Sư huynh quá nhân từ. Huynh cứ nghĩ bên trong Huyền Thiên Tông vẫn còn kẻ vô tội nên không dám thật sự hạ thủ. Thực tế đã bị ép đến bước này, còn kiêng kỵ gì nữa. Muốn phá cục diện này, chỉ có ra tay tàn độc hơn Thiên Huyền Tử mới được".

"Theo ta thấy, nếu huynh nhất quyết phải ra tay, chưa chắc phải đến chiến trường Hoang Cổ. Huynh cầm thánh khí chí tôn của bổn tông, trực tiếp đánh thẳng tới điện U Minh, trong nửa canh giờ nhổ tận gốc rễ Huyền Thiên Tông. Sáu vị Thánh Quân, kể cả bản thân Thiên Huyền Tử đều không có ở đó, Huyền Thiên Tông tuyệt đối không cản nổi huynh. Từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé, không chừa một ai, giết sạch, cho Huyền Thiên Tông tuyệt tử tuyệt tôn".

"Còn chiến trường Hoang Cổ, để ta đi là được. Mặc cho hắn ta giở âm mưu quỷ kế gì, kiếp nạn này ta thay huynh chống. Miễn cứu được Lâm Nhất, ta có chết cũng mặc. Đến lúc ấy Huyền Thiên Tông đã bị nhổ tận gốc, còn lấy gì đấu với Kiếm Tông!"

Dao Quang không bày tỏ ý kiến, chỉ nói: "Đệ không thể đi. Đệ đi rồi, thứ dưới điện U Minh ai trấn áp?"

"Hừ, ai mà thèm để ý thứ bên dưới điện U Minh? Thiên Huyền Tử để tâm sao? Kiếm Tông ta lặng lẽ trấn thủ hộ bấy nhiêu năm, cũng có ai nói được lời tốt đẹp nào đâu. Huống chi, cũng đâu đến mức trùng hợp như vậy, chẳng lẽ ta vừa đi là loạn ngay".

Oán khí lóe lên trong mắt Trần Quang, ông ta lạnh lùng nói.

Dao Quang mỉm cười: "Đừng nói lời giận dỗi nữa. Năm đó việc này mấy sư huynh đệ chúng ta ai cũng không muốn gánh. Là đệ tự nguyện nhận lấy đấy. Bảo ta nhân từ, sư đệ mới là người nhân từ nhất".

Trần Quang sa sầm mặt, bực tức: "Sư huynh đừng nhịn nữa! Năm xưa huynh sắc bén thế nào - một người một kiếm tung hoành Côn Luân, đệ nhất vô địch, đến cả Đế tộc viễn cổ huynh cũng chẳng để vào mắt. Đã bao giờ huynh phải chịu uất ức như hôm nay? Nay gõ cửa Đế quan, vậy mà lại chùn tay, hà tất phải như vậy! Hà tất phải như vậy!"

"Kiếp nạn sinh tử trước mắt khó qua, theo ta thấy, chính là do một chút lòng thiện ấy làm hại - nên chém !!! Thiên Đạo bất nhân, Thánh Đạo vô tình, kẻ thành Đế càng phải vô tình! Kẻ cầm kiếm nên có sự sắc bén, Kiếm Thánh lại càng phải thế !! "

Dao Quang mỉm cười. Tiểu sư đệ vẫn thuần khiết như năm nào, vẫn đơn giản như năm nào.

Nhưng sự đời đâu có đơn giản vậy, nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài. Còn như Đế Quan ... lại càng rối rắm.

Ông ấy lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Ta đang đợi một người".

"Đợi ai?"

"Một thời phong nguyệt, vạn cổ trường tồn - Kiếm Đế Ngự Thanh Phong".

Biển Khô Huyền, đỉnh núi tuyết của Phù Vân Kiếm Tông.

Lúc này, hai người ngồi xếp bằng, mắt nhìn về phương xa. Theo hướng họ nhìn, thấp thoáng thấy Thánh quang đang bùng cháy.

Một người phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm - chính là tông chủ của Phù Vân Kiếm Tông, Kiếm Kinh Thiên.

Vượt ải Long Mạch, vừa bước vào cảnh giới Sinh Tử liền thành Thiên Vương, Kiếm Kinh Thiên cũng đã khôi phục dung mạo tuấn lãng vốn có.

Bên cạnh là sư đệ Phong Giác. Từ khi lành vết thương, ông ta bị Mục Xuyên phái tới Phù Vân Kiếm Tông bầu bạn với Kiếm Kinh Thiên.

Nói là bầu bạn, cũng là muốn Kiếm Kinh Thiên chỉ dạy thêm cho vị sư đệ này.

"Không biết đại sư huynh và nhị sư tỷ đang làm gì ... " Phong Giác nhìn xa xăm, khe thở dai rồi lại len liếc Kiếm Kinh Thiên.

Đối phương đã im lặng rất lâu, cứ nhìn về phía xa xăm, không nói một lời.

Phong Giác muốn kiếm chuyện để nói, song Kiếm Kinh Thiên rõ ràng không có ý muốn đáp lời.

Phong Giác lờ mờ cảm thấy điều gì đó bất thường, mà lại chẳng biết được đó là gì. Mà dù hỏi Kiếm Kinh Thiên thì hẳn ông ta cũng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa.

"Lạnh quá, lạnh quá!"

Đúng lúc này, dưới chân núi tuyết có một bóng người cười híp mắt bò lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!