"Ta đã nói rồi, trẻ con thì đừng chơi thánh khí chí tôn!"
Thiên Huyền Tử khẽ mỉm cười, từ xa liếc nhìn Lâm Nhất.
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang muốn cướp lấy chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt trong tay hắn.
Hắn vẫn bình tĩnh đối mặt, thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, bụp!
Sức mạnh cổ xưa trong chiếc ô thức tỉnh, lập tức cắt đứt sức mạnh từ xa của Thiên Huyền Tử, sau đó vung tay lên, chín đạo long hồn hóa thành ánh sáng trong chớp mắt quay trở về chiếc ô.
“Hử?"
Trong mắt Thiên Huyền Tử lóe lên tia khác lạ, lộ ra vẻ trầm ngâm, khẽ cười nói: “Thú vị.”
Đám người Thần Lôi thoát khỏi kiếp nạn, đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy thế trận của Huyền Thiên Tông như vậy, sắc mặt ai nấy đều trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
"Nhóc con, đi theo bổn tôn!"
Vẻ mặt Thiên Huyền Tử lười biếng, trên vai trái treo đóa kỳ hoa màu tím, ánh mắt ông ta hoàn toàn không để ý đến đám người Thần Lôi, giơ tay chộp thẳng về phía Lâm Nhất.
Sau đó có bàn tay khổng lồ dài hàng trăm trượng từ xa đè xuống, bàn tay khổng lồ đi đến đâu cũng không gì cản nổi, trong chớp mắt đã hất văng đám người Thần Lôi.
Dưới Thánh Giả, tất cả đều là kiến hôi.
Bất kể những người này không cam lòng, thì trước mặt Thiên Huyền Tử cũng không có bao nhiêu sức chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ kia phong tỏa toàn bộ đường lui của Lâm Nhất, đè xuống từng chút.
Sắc mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm trọng, nhìn bàn tay ngưng tụ từ ánh sáng kia, trong lòng trùng xuống.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ có nên tế ra Thương Khung Thánh Y hay không, lập tức thay luồng kiem quang từ tren troi roi xuong. Cung luc đo vang len tieng quát lớn, âm thanh vang vọng khắp trời đất.
"Thiên Huyền Tử, ngươi tưởng Kiếm Tông vẫn là Kiếm Tông của mười tám năm trước sao?"
Trong tiếng quát cuồng nộ, mặt trời vàng rực hiện ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Kiếm quang ấy trong chớp mắt đã đâm vào bàn tay khổng lồ, giây sau bàn tay đó giống như núi băng xuất hiện từng vết nứt nhỏ, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng sụp đổ.
Vút!
Mặt trời vàng tan biến, có bóng người hiện ra trước mắt mọi người, chính là chưởng môn Kiếm Tông - Mộc Huyền Không.
Giấu kiếm ba trăm năm, thánh huyết lau thanh kiếm sắc!
Mộc Huyền Không từng ra tay chém chết gia chủ thế gia Thần U, thực lực của ông ấy sớm đã được mọi người công nhận. Ông ấy đã đạt đến cảnh giới Thánh Tôn, có thể đối đầu với Thiên Huyền Tử.
Vút vút vút!
Ngay sau đó ánh sáng lóe lên, tiếp tục có vài bóng người lần lượt xuất hiện, chính là sáu vị Thánh Quân của Kiếm Tông đã đến đủ.
Ngoại trừ Dao Quang, tất cả Thánh Quân của Kiếm Tông đều đã có mặt.
"Chưởng môn!"
Lâm Nhất nhìn Mộc Huyền Không đang đáp xuống bên cạnh mình, vội vàng đứng dậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!