Chết rồi!
Mọi người trợn tròn mắt như muốn rớt cả tròng, vẫn không dám tin Tần Thiên cứ thế mà chết.
Phịch, đến khi đầu Tần Thiên rơi xuống đất, bọn họ mới như bừng tỉnh.
Tần Thiên thật sự đã chết!
"Đại sư huynh !! "
Đệ tử Huyền Thiên Tông bên phía tế đàn đang giao thủ với Kiếm Tông là những kẻ hoàn hồn đầu tiên, từng người không kìm được kêu lên thất thanh.
"Sao có thể thế được?"
"Đại sư huynh sao lại thua được!"
"Huynh ấy là đệ tử do Thánh Tôn dạy dỗ, đệ tử của Thánh Tôn sao có thể chết ... "
"Không phải thật chứ?"
Một đám người sụp đổ, nội tâm bị chấn động đến mức không sao tưởng tượng nổi.
Huyền Thiên Thánh Tôn, Hoang Cổ vô địch!
Câu nói này không chỉ la khẩu hieu, ma la niềm tin khac vao xuơng tủy đệ tử Huyền Thiên Tông, bấy lâu nay Thiên Huyền Tử đúng là một sự tồn tại vô địch.
Trong Hoang Cổ Vực, ngoài Dao Quang Kiếm Thánh ra, không ai áp chế nổi ông ta.
Lại thêm gần trăm năm nay Dao Quang hầu như không ra tay, cả Hoang Cổ Vực đều là truyền kỳ về Thiên Huyền Tử. Thậm chí khắp Đông Hoang, khắp Côn Luân, Thiên Huyền Tử đều là yêu nghiệt mạnh nhất gần ngàn năm nay.
Trên chiến trường Hoang Cổ, Tần Thiên chính là đại diện của Thiên Huyền Tử, là minh chứng cho sự hiện diện của ông ta.
Hắn ta là một ngọn cờ, mà giờ ngọn cờ ấy đã gục ngã.
Ngã dưới tay đệ tử Dao Quang, ngã trong tay Táng Hoa công tử Lâm Nhất, lại còn chết theo cách nhục nhã nhất.
Cổ Nhược Trần đang cứu người phía trên tế đàn, thấy cảnh ấy thì chấn động tột độ. Chết rồi sao ... Một lúc sau, máu nóng trong lòng Cổ Nhược Trần sôi trào, chỉ thấy khoan khoái tận cùng, sảng khoái vô bờ.
Mười tám năm trước, thế hệ hoàng kim yêu nghiệt của Kiếm Tông bị diệt, bao năm qua đệ tử Kiếm Tông chết dưới tay Huyền Thiên Tông càng không đếm xuể.
Bao năm nay, đệ tử Kiếm Tông luôn ôm mối uất ức.
Cục tức ấy thật sự đã bị dồn nén suốt nhiều năm, nhưng bấy lâu chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử Kiếm Tông mãi bị Huyền Thiên Tông bắt nạt.
Nay cuối cùng cũng thắng rồi!
Cổ Nhược Trần vung kiếm chém bay đối thủ, dốc hết sức gào lớn: "Hạo nguyệt trường tồn, Kiếm Tông bất hủ!"
"Hạo nguyệt trường tồn, Kiếm Tông bất hủ!"
Khoảnh khắc sau, bất kể là đệ tử vừa được cứu ra, hay Mộc Tuyết Cầm cùng những người khác cũng đều tự đáy lòng mà hô vang.
Âm thanh chấn động cửu thiên, vang vọng không dứt, khiến người đứng xem trận chiến ở xa đều kinh ngạc.
Kiếm Tông trỗi dậy rồi!
Như có một vầng minh nguyệt trên tế đàn kia, trong tiếng hô sục sôi nhiệt huyết, từ từ dâng lên.
Tông môn từng danh chấn Đông Hoang - đệ nhất Kiếm Tông - dường như thật sự sắp trở lại.
Đại trận Huyền Thiên tự tan vỡ, bao đệ tử Huyền Thiên Tông sợ vỡ mật, chen chúc tụ lại bên Trương Nguyên và Lưu Húc.
"Lưu sư huynh, làm ... làm sao bây giờ?"
"Giờ phải làm gì?"
Một đám người hoảng loạn, run giọng nhìn Lưu Húc.
Môi Lưu Húc tái bệch, sắc mặt cực kỳ khó coi, hoàn toàn nghĩ không ra đối sách.
Phịch!
Đám người còn đang hoang mang do dự, Lâm Nhất đã thò tay móc Hoàng Kim Long Cốt của Tần Thiên ra. Mặt Lưu Húc biến sắc, vội dẫn người lao tới, giận dữ quát: "Lâm Nhất, ngươi đang làm gì!"
"Hỏi điều đã biết để làm gì".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!