Nhìn dáng vẻ kích động của Chủ Thương Long, Lâm Nhất không biết phải làm sao, không ngờ chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt khiến ông ta xúc động đến thế.
Phải biết rằng ông ta là Chủ Long Môn, bao nhiêu bảo vật đều đã từng thấy.
"Chiếc ô này rất mạnh sao?" Lâm Nhất nghi ngờ nói.
“Mạnh!"
Giang Linh mân mê chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt trong tay, yêu thích không rời, vẻ mặt cảm khái, nói: "Năm đó nếu ta có món này, khi chiến đấu chắc chắn sẽ sướng tay hơn nhiều."
“Không phải có thần binh rồi sao?"
Lâm Nhất kho hiểu hỏi.
Bốp!
Giang Linh gõ lên đầu Lâm Nhất, trợn mắt khinh thường nói: "Thẳng nhóc con như ngươi thì biết gì, năm đó toàn bộ Côn Luân cũng chỉ có mười thanh thần binh, thần binh quý giá đến mức nào. Cái giá phải trả khi sử dụng thần binh, không phải thánh binh chí tôn có thể so được, huống hồ trong gia tộc Thương Long, việc dùng chiếc ô này vốn không kém thần binh."
Mắt Lâm Nhất sáng rực lên, cái này quá mạnh rồi!
Không thua kém thần binh sao?
Chẳng trách ngay cả tầng phong ấn thứ nhất, Lâm Nhất cũng khó mà phá được, mãi không thể khiến nó bộc lộ hết uy lực vốn có.
Lúc đầu món đồ này ở trong tay Lâm Nhất, chỉ giống như cây búa lớn, chỉ có thể dựa vào trọng lượng mà đập người.
Thật đúng là xấu hổ!
Lâm Nhất nhìn chiếc ô, trong lòng thầm nghĩ.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Giang Linh tùy tiện hỏi.
“Hì hì, đang nghĩ đến đại ca, mau giúp ta giải phong ấn đi!" Lâm Nhất chớp mắt cười nói.
Có chết cũng không thể nói, món này trong tay mình từng chẳng khác gì cây gậy chọc than, thật quá mất mặt cho gia tộc Thương Long rồi.
“Ha ha ha, được!"
Giang Linh nắm chặt chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt, khí thế ngút trời, cười to nói: "Nhìn cho kỹ, phá tầng thứ nhất trước, Nhật Nguyệt Đồng Huy, mở cho ta!"
Bộp!
Chiếc ô trong tay Giang Linh bật mở hoàn toàn mà không gặp chút cản trở nào, ngay sau đó Nhật Nguyệt Tinh Diệu trong chiếc ô đồng thời được kích phát.
Vù vù!
Trên thân chiếc ô vốn giản dị mộc mạc, bỗng bốc lên tia lửa nhạt, trên ô đồng thời phát ra ánh sáng của mặt trời và mặt trăng.
Âm ầm ầm!
Trên chiếc ô, nhật nguyệt treo giữa trời, Giang Linh chống ô mà đứng, như thể đang giương mở ba mươi sáu tầng trời. Gió mây thay đổi, trời đất rung chuyển, Lâm Nhất nhìn Giang Linh ở ngay trước mắt mà có cảm giác như bị ngăn cách bởi cả dải ngân hà.
Trong khi nhật nguyệt xoay chuyển, không gian dường như cũng xuất hiện những gợn sóng và vặn xoắn kỳ lạ.
Lâm Nhất trầm ngâm trong chớp mắt, rồi duỗi tay vỗ về phía trước, khi sắp chạm tới Giang Linh, không gian trước mắt như bị kéo giãn ra.
Khoảng cách gần trong gang tấc, vậy mà giống như vực sâu vô tận.
"Thật thần kỳ."
Lâm Nhất thu tay về, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!