Bọn họ từng bước lùi về sau, bước chân loạng choạng, dù đứng phía sau Lâm Nhất cũng vẫn phải quỳ gối xuống đất, cắn chặt răng, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
"Nhật Nguyệt Luân Hồi chém!"
Lúc này Tần Thiên như thần linh giáng thế, uy mãnh vô song, Nhật Luân và Nguyệt Luân quấn lấy nhau, gào thét lao về đám người phía Lâm Nhất.
"Chúng Diệu Chi Môn, Huyền Không Cửu Kiếm!”
Lâm Nhất thúc giục kiếm Táng Hoa, thi triển kiếm quyết chữ Huyền chín lần liên tiếp, chín chữ Huyền chồng lên nhau, bộc phát ra sức mạnh gấp chín lần.
Âm
Lâm Nhất phun ra ngụm máu, đập vào vách núi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Nhưng rốt cuộc kiếm này vẫn bắn ngược về, đôi Nhật Nguyệt Luân với tốc độ càng nhanh hơn, đập thẳng về phía Tần Thiên.
“Mẹ nó!"
Tần Thiên thấy cảnh này, lập tức chửi thề.
Cái quái gì vậy?
Đám người Huyền Thiên Tông vừa rồi còn cười lớn cũng đều sợ ngây người, suýt nữa thì ngã quy, ngay cả Trương Nguyên và Lưu Húc cũng đều kinh hãi.
Tần Thiên bị ép đến cùng đường, thân hình bay lên, ngửa mặt gầm lên giận dữ, một tay kết ấn, một tay đón lấy đôi Nhật Nguyệt Luân.
Gào!
Hoàng Kim Thần Long và y chồng lên nhau, tay y biến thành vuốt rồng, đỡ đòn này, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự.
Lâm Nhất thúc giục thần cốt Thanh Long, xoay tay vỗ lên vách núi, bức tranh cổ xưa trên vách núi sống dậy, hợp thành cánh cửa cổ xưa.
"Vào đi!"
Lâm Nhat xoay tay đay cửa, để mọi ngưoi của Kiem Tông nhanh chóng tiến vào.
"Tự tìm đường chết!"
Tần Thiên vô cùng giận dữ, hai tay chống đỡ đôi Nhật Nguyệt Luân, tóc dài tung bay, phẫn nộ gầm lên, ném đôi Nhật Nguyệt Luân đánh tới.
Nhưng khi đòn này rơi xuống, Lâm Nhất đã lách người lẩn vào trong cánh cửa ánh sáng.
Bùm!
Đôi Nhật Nguyệt Luân đập lên vách núi, trong tiếng nổ vang trời bụi bay mịt
mù.
Khi bụi tan đi, Tần Thiên nhào tới vách núi, bức tranh cổ xưa biến mất, vách núi trống trơn, không có bóng dáng người của Kiếm Tông, cũng không có cửa ánh sáng vừa hình thành.
"Đáng chết!"
Tần Thiên vô cùng phẫn nộ, hung hăng đập mạnh lên vách núi.
Ầm
Bị lực phản đánh ngược, làm y bị dội bay, cả bảo sơn đều rung chuyển.
“Cái này cũng được à?"
Sắc mặt Tần Thiên tối sầm, tâm trạng như sắp vỡ tung.
Rõ ràng y mạnh hơn Lâm Nhất, dù là tu vi hay nền tảng, hay là bí thuật và những thủ đoạn khác.
Nhưng han luôn có cách đối phó, truyền thừa ro rang ở ngay trong tầm tay, vậy mà chỉ đành nhìn chẳm chẳm.
"Bây giờ phải làm sao? Không có thần cốt Thanh Long, ta đoán là không thể vào được." Trương Nguyên bình tĩnh phân tích.
Thực ra việc theo dõi Lâm Nhất chính là ý của gã, gã cực kỳ hứng thú với Phong Thần Lệnh, gã nắm giữ truyền thuyết rất bí mật về Phong Thần Lệnh.
Đó là điều do trưởng lão thái thượng của Minh Tông giao phó.
“Hừ, vào rồi thì sao? Chẳng lẽ có thể ở trong đó cả đời không ra? Chúng ta giữ chặt tế đàn của chiến trường Hoang Cổ, ta không tin hắn sẽ không ra, trở về điện Long Thủ!" Sắc mặt Tần Thiên u ám, rất kiên quyết đưa ra quyết định.