“Biết rồi biết rồi."
Vẻ mặt những người khác đầy phấn khích, nhanh chóng trả lời.
“Muội không lên sao?"
Mộc Tuyết Cầm nhìn Diệp Tử Lăng hỏi.
Diệp Tử Lăng ôm thánh kiếm Bạch Long, trầm ngâm nói: "Ta ở lại canh chừng.”
Mộc Tuyết Cầm gật đầu, quay đầu nhìn, phát hiện An Lưu Yên cũng không động đậy, đứng cùng Diệp Tử Lăng trông giữ bên cạnh Lâm Nhất.
Chẳng bao lâu sau, trừ ba người ra thì tất cả đều đã leo lên bảo sơn.
“Hỏa Linh Chi! Thật là Hỏa Linh Chi ... Sắp thành tinh rồi."
"Cỏ Long Vân!"
Bọn họ lên đến bảo sơn, phát hiện đủ loại thánh dược, ai nấy đều vui mừng không kiềm được, chỉ là muốn hái những thánh dược này cũng phải tốn không ít công sức.
Bản thân thánh dược đều có linh trí, nếu là loại lợi hại, thậm chí còn có thể phản công người hái chúng.
Cổ Nhược Trần không nhìn đến thánh dược, y đi tìm kiếm trong núi, khi đến lưng chừng núi thì phát hiện có vách đá.
Vách đá bằng phẳng, nhiều loại cây mọc ngược xuống, y đưa tay kéo hết những cây đó ra. Lộ ra lớp đất dày, đất rất mềm và bẩn, Cổ Nhược Trần suy nghĩ chốc lát rồi cẩn thận gạt từng chút đất đi.
Sau nửa nén hương, trên vách đá hiện ra từng bức tranh cổ xưa.
“Cửa ở đây sao?"
Trong lòng Cổ Nhược Trần khẽ động, y quan sát những bức tranh cổ xưa, không vội vàng mà cẩn thận giải mã từng chút.
Cuối cùng, y phát hiện ra quy luật, nhận ra những bức tranh cổ xưa đó đều chỉ về cùng một vị trí.
Bùm!
Sau đó y vung tay đánh mạnh, ong ong ong, từng tiếng vang vọng truyền ra.
Cổ Nhược Trần vô cùng mừng rỡ, hướng xuống chân núi gọi lớn: "Lâm sư đệ, tìm thấy lối vào rồi! Quả nhiên nơi này còn có huyền cơ khác."
Ô?
Dưới chân núi, Lâm Nhất đang giao tiếp với Long Linh hộ sơn, sắc mặt hắn lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ là hắn vẫn chưa thể mở mắt, Long Linh hộ sơn rất mạnh, nhưng đã không còn bao nhiêu lý trí. Nó chỉ có thể dựa theo chút bản năng còn sót trước khi chết, cảm ứng được thiện ý trên người Lâm Nhất, lúc này Lâm Nhất đang khiến nó dần dần tiêu tán.
Nếu lúc này hắn gián đoạn, Long Linh hộ sơn sẽ lập tức phát động công kích không phân biệt địch ta.
Giống như lúc trước đã làm trọng thương kiếm hồn, chém giết toàn bộ những người lên núi.
“Ha ha ha, người của Kiếm Tông các ngươi không đi đến điện Long Thủ, quả nhiên là có mục đích khác!" Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc truyền đến, chính là Tần Thiên của Huyền Thiên Tông, sau lưng y còn có đội người ngựa đông đảo đang nhanh chóng kéo tới.
“Không hay rồi, người của Huyền Thiên Tông đến rồi!"
Sắc mặt Cổ Nhược Trần khẽ thay đổi, vội vàng dẫn theo những người khác từ dưới núi lao lên.
Diệp Tử Lăng ở gần Lưu Húc nhất, nàng ấy bay vút lên không trung, như long ảnh tung bay giữa hoa tuyết, lao về phía Tần Thiên.
Keng!
Khi Diệp Tử Lăng đến gần, thánh kiếm Bạch Long lập tức ra khỏi vỏ, cổ tay nàng ấy khẽ rung, cuốn lên mười tám cơn Tuyết Long, tấn công về phía Tần Thiên.
Mỗi cơn Tuyết Long cao đến mười trượng, lóe lên tia sét và ánh kiếm, chúng gào thét lao tới, dường như muốn nghiền nát cả không khí.
“Cút về!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!