Người tí hon màu vàng chỉ to bằng ngón tay, nhưng nó được ngưng tụ từ kiếm ý thuần túy, rất có linh tính, tựa như có sinh mệnh riêng.
Rực rỡ chói mắt, khí thế sắc bén tỏa ra.
Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy kiếm hồn của Lâm Nhất, ai nấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, người tí hon ấy thực sự giống như sinh vật sống.
Nếu nó mở miệng nói chuyện, e rằng mọi người cũng sẽ chẳng thấy gì lạ.
Đúng là kiếm hồn mạnh mẽ!
Trong mắt Diệp Thanh Huyền lóe lên vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm thán phục.
Y cũng có kiếm hồn, kiếm hồn của y chính là thanh kiếm, nhưng muốn nó rời khỏi mi tâm là điều không thể.
Chữ hồn trong kiếm hồn không phải vô cớ, hoặc có thể nói, bản thân nó vốn là một phần của linh hồn, để nó rời khỏi cơ thể chẳng khác nào xé toạc máu thịt trên thân thể.
Không chỉ đau đớn, mà còn rất khó để dung hợp, bởi mối liên kết giữa kiếm hồn và linh hồn giống như máu thịt, không thể tách rời.
Quá thần kỳ!
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Huyền nghĩ đến điều gì đó, song kiếm hồn!
Y nhìn sang bên cạnh, phát hiện sắc mặt của những người khác cũng giống y, dường như mọi người đều đã đoán ra.
Nhưng ai nấy đều rất ăn ý, không ai mở miệng.
Cổ Nhược Trần nhìn người tí hon màu vàng đang bay về phía núi xác, ánh mắt trầm ngâm, kiếm hồn này mạnh hơn kiếm hồn của Thần Tiêu Kiếm Ý rất nhiều.
Hoàn toàn không cùng đẳng cấp, chẳng lẽ Lâm sư đệ ... Y nghĩ đến khả năng còn đáng sợ hơn.
Ánh mắt y rơi xuống người Lâm Nhất, càng thêm chấn động.
Thảo nào Lâm sư đệ dám giao đấu với Tần Thiên, đối phương có nhiều con bài tẩy, thực lực sâu không lường được.
Con bài tẩy của Lâm sư đệ cũng không hề yếu!
Phụt!
Đúng lúc này, trong núi xác bỗng xuất hiện luồng sức mạnh đáng sợ, như thể bị khiêu khích mà phát ra tiếng gầm giận dữ.
Mắt Lâm Nhất tối sầm, lập tức phun ra ngụm máu, vội vàng thu hồi kiếm hồn.
Kiếm hồn của hắn suýt nữa đã bị đánh tan, dù miễn cưỡng thu về được, thì trên thân người tí hon màu vàng cũng xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Đó là gì vậy?
Kiem hồn của Lâm Nhất bị thương, kéo theo cả thân thể và linh hồn đều chịu liên lụy, khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra. Máu không ngừng trào ra từ mắt, mũi và miệng.
“Lâm công tử, công tử sao vậy?"
An Lưu Yên vội bước lên phía trước, tay đặt lên lưng Lâm Nhất, nàng ta thúc giục Long Nguyên của thần cốt Bạch Long, truyền từng luồng Long Nguyên vào cơ thể hắn.
Đám người Diệp Tử Lăng, Mộc Tuyết Cầm, Cổ Nhược Trần thấy vậy cũng lần lượt bước tới, trong mắt đều hiện rõ vẻ vô cùng lo lắng.
Nhưng An Lưu Yên đã ra tay trước, khiến họ không thể dò xét vết thương của Lâm Nhất, ai nấy đều tỏ ra hết sức sốt ruột.
"Để ta làm đi, ta có kiếm thể Thần Long, huyết mạch Tuyết Diệu Hoa cũng có nhiều lợi ích cho thần hồn." Diệp Tử Lăng bước lên đẩy An Lưu Yên ra, dùng huyết mạch Tuyết Diệu Hoa để chữa thương cho Lâm Nhất.
Sau khi đẩy ra, Diệp Tử Lăng ngồi xuống phía sau An Lưu Yên, gốc cổ thụ hiện lên sau lưng nàng ấy.
Sâu trong đôi mắt nàng ấy, Tuyết Diệu Hoa nở rộ, từng luồng Long Nguyên hùng hậu theo đôi tay nàng ấy truyền vào cơ thể Lâm Nhất.
Nhung nguoi khac hoi ngac nhien, nhung cung khong noi gì them, tham chí còn yên tâm hơn chút.
Họ đều không quen biết An Lưu Yên, cũng nghi ngờ thân phận của nàng ta, đương nhiên để Diệp Tử Lăng chữa trị cho Lâm Nhất, thì bọn họ an tâm hơn.
An Lưu Yên bị đẩy sang bên cạnh, đôi môi đỏ khẽ mím chặt, tay phải siết chặt, trong mắt lóe lên tia ấm ức rồi biến mất.
Người này đúng là quá vô lý!
Nhưng nghĩ kỹ, An Lưu Yên không cảm thấy ấm ức nữa, đối phương là đồng môn của Lâm Nhất, đến Côn Luân cũng xem như quen biết.
Quan hệ đường đường chính chính như vậy, còn bản thân mình là thân phận gì đây?