Ta không nhắm vào riêng ai cả, tất cả các ngươi đều là lũ bất tài mạt hạng!
Sự bá đạo của Tần Thiên khiến mọi người sững sờ, hoàn toàn bị trấn áp. Nhìn thi thể không đầu vừa đổ ập xuống, bốn bề lặng như tờ.
Những kẻ có thể tới được nơi này đều là lớp người mạnh nhất của chiến trường Hoang Cổ, người thường còn chẳng tìm ra đường mà đến.
Có kẻ biết vị trí thánh điện, cũng chưa chắc có gan bén mảng lại gần.
Sắc mặt Tiêu Khôi của Thiên Đao Lâu lúc xanh lúc trắng. Gã ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, vừa định mở miệng nói gì đó.
Vút!
Một ánh mắt đã quét tới, là của Tần Thiên!
Tần Thiên như đoán được gã sắp nói gì, điềm nhiên: "Ta nói là TẤT CẢ. Thiên Đao Lâu đương nhiên cũng nằm trong số đó. Tiêu Khôi, nghĩ cho rõ rồi hẳng mở miệng!"
Âm!
Áp lực khổng lồ đè sập xuống người Tiêu Khôi, khiến gã cứng họng, không thể thốt ra lời. Sát ý kia thực sự quá kinh khủng.
Nó như hóa thành thực thể, làn khí lạnh buốt thấm vào tận tứ chi cốt tủy của
gã.
Mặt Tiêu Khôi tái nhợt, tay phải cầm đao run lẩy bẩy, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Tần Thiên.
"Bắt đầu từ các ngươi vậy! Người của Thiên Đao Lâu, đi đi", Tần Thiên thản nhiên nói.
"Dựa vào cái gì!"
'Đại sư huynh, liều với bọn chúng đi! Huyền Thiên Tông làm vậy là quá đáng
rôi!"
Đám người Thiên Đao Lâu lập tức nổ tung như nồi nước sôi. Tần Thiên chẳng cho họ chút mặt mũi nào, làm nhục họ ngay giữa đám đông.
"Dựa vào gì à? Dựa vào hai chữ Tần Thiên - thế vẫn chưa đủ?"
Tần Thiên lơ lửng giữa không trung. Lời vừa dứt, hắn ta cách không chộp thẳng về phía Tiêu Khôi.
Rầm!
Thanh đao trong tay Tiêu Khôi vừa tuốt ra được một tấc, cả người đã bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng, thân thể từ từ lơ lửng, rồi thánh đao trên tay rơi phịch xuống đất.
Mặt gã méo mó vì đau, hai tay ra sức nắm cổ, như muốn gỡ một bàn tay vô hình ra khỏi cổ mình.
Nhưng vô ích, gã có giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi bàn tay khổng lồ vô hình kia.
"Đây là thủ đoạn gì vậy?"
Mọi người kinh hãi, đám người Thiên Đao Lâu đều đờ đẫn.
Trên dưới Kiếm Tông cũng lạnh sống lưng. Mộc Tuyết Cầm cùng những người khác nhìn nhau, đồng loạt sững sờ.
"Đi, đi! Thiên Đao Lâu rút lui ngay!"
Bịch!
Tiêu Khôi khó nhọc rặn ra được mấy tiếng, liền bị Tần Thiên quăng xuống đất. Gã loạng choạng đứng dậy, vô cùng chật vật.
Khí thế muốn tử chiến của Thiên Đao Lâu vừa rồi lập tức tụt xuống đáy vực, ai nấy bơ phờ nhếch nhác
"Có chút thú vị".
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện lên một tia khác lạ. Thủ đoạn của Tần Thiên hơi giống chiêu 'Vuốt Thương Long' mà chính hắn tu luyện.
Còn bí pháp trước đó: chỉ liếc một cái đã khiến người ta mất mạng lại rất giống 'con mắt Thần Long'. Lâm Nhất ngẫm nghĩ: phải chăng đây cũng là võ học Long tộc?
Rất có khả năng!
Bản thân Thiên Huyền Tử nhiều khả năng mang huyết mạch Long tộc, lại có quan hệ sâu xa với đế quốc Thần Long.
"Cút!"
Tần Thiên quát lạnh, đám Thiên Đao Lâu mất sạch thể diện, đành quay người rút lui.
Vù vù vù!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!