Âm!
Cách đó vài trăm dặm, trên đỉnh núi, ánh trăng bạc tích tụ thành vầng Nguyệt Luân. Trên vầng Nguyệt Luân, có người đứng đó, phong thái hơn người, xuất chúng vượt bậc, gã như khoác trên mình ánh trăng bạc, phong lưu tuấn tú khó mà tả nổi, tỏa ra vẻ phong hoa tuyệt đại.
“Là Diêm Không!”
"Diêm Không đã đến thật rồi!"
“Đệ tử Dao Quang này gây họa lớn rồi, khi nãy còn cao ngạo, e là không ngờ Diêm Không thật sự có mặt ở đây!"
Khi Diêm Không xuất hiện, các thế lực đang quan sát trận chiến từ xa lập tức náo động.
Người có danh như cây có bóng, không ai trong Hoang Cổ Vực không biết ba người đứng đầu bảng trong của Huyền Thiên Tông!
Gọi là ba người đứng đầu bảng trong của Huyền Thiên Tông, nhưng thực ra chính là ba người mạnh nhất Hoang Cổ Vực, bọn họ là hoàng kim yêu nghiệt được Thiên Huyền Tử tự tay bồi dưỡng, thực lực mạnh đến mức vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Lúc này gã đứng trên đỉnh núi, phong thái vô song lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
"Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ!"
"Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ!"
Dưới chân nui, đệ tử Huyền Thiên Tông đồng loạt hô to, khiến Diêm Không trên đỉnh núi tuyết càng thêm khác thường.
"Diêm Không đã đến, đệ tử Dao Quang, còn không mau tới nộp mạng!"
Diêm Không quát lớn, gã vung tay, một đệ tử Kiếm Tông bị y nắm giữ giữa không trung
"Ha ha ha, Lâm Nhất, không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Ngươi cầu xin ta, ta sẽ thả họ." Diêm Không giữ người kia, đệ tử Kiếm Tông đó tỏ ra vô cùng đau khổ, liên tục giãy giụa giữa không trung.
“Đệ tử Kiếm Tông của ta có thể thua, nhưng tuyệt đối không ai sợ chết, Diêm Không ngươi đừng mơ dùng mạng ta để uy hiếp Lâm sư huynh!”
Người đó giay giua không ngừng, thúc giuc Long Nguyên, thân thể trở nên nóng rực như ngọn lửa.
Gã muốn tự phát nổ!
Diêm Không phát hiện không ổn, vừa định hành động thì đã chậm.
"Lâm sư huynh, thay ta báo thù !!! "
Bùm!
Vừa dứt lời, đệ tử Kiếm Tông kia lập tức nổ tung thành làn sương máu, kiếm quang kinh khủng bốc cháy như mặt trời.
Xoạt!
Nhưng ánh sáng đó chỉ cháy trong chớp mắt rồi lập tức tan biến, rực rỡ như pháo hoa, mà cũng ngắn ngủi như pháo hoa.
“Ha, đệ tử Kiếm Tông, xương cốt cứng thật!" Diêm Không lạnh lùng cười, vẻ mặt thản nhiên, không có nhiều dao động.
"Ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn dang hai tay, đón gió tuyết lạnh lẽo, tựa như kinh hồng lao về phía Diêm Không để giết.
Không ổn!
Lòng ba người Công Tôn Viêm trầm xuống, nơi đó là chỗ sâu nhất của sơn cốc Thánh Tượng, rõ ràng Diêm Không cố ý dụ Lâm Nhất đến đó.
"Ha ha ha!"
Diêm Không cười lớn, trong mắt lộ ra vẻ chế nhạo, sau đó biến mất tại chỗ.
Vút!
Tốc độ Lâm Nhất rất nhanh, chỉ trong vài lần chớp mắt đã rơi xuống bãi đất trống. Mặt đất phủ đầy tuyết, trong tuyết có rất nhiều xác chết, có xác của Kiếm Tông, cũng có xác của Huyền Thiên Tông, khắp nơi đều là xác chết.
Diêm Không đứng trên ngọn đồi không xa, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất.
Phía sau gã chính là sơn cốc Thánh Tượng!
Từ bên trong truyền ra tiếng đánh nhau dữ dội, trận chiến vẫn chưa kết thúc, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, phần lớn người của Kiếm Tông chắc vẫn còn sống.
Âm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!