Kiếm lần nữa chém xuống, chém nát tàn ảnh mà Lâm Nhất để lại.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mấy lần thánh khí Chí Tôn này đều có thể chém trúng Lâm Nhất, nhưng mỗi lần đều vô cớ khựng lại.
Cả Mộ Dung Khác và Lâm Nhất đều phát hiện có gì đó không đúng, gã siết chặt thánh kiếm, lùi về sau mấy bước, trong mắt hiện lên sát khí lạnh thấu xương. Những tia sáng ma khí màu đen lẫn bạc không ngừng thấm ra từ tay gã, như máu hòa vào thanh thánh kiếm.
“Hừ, dũng khí của ngươi khiến bổn vương nể phục, có rất nhiều cơ hội để chạy trốn, vậy mà ngươi đều không chọn." Mộ Dung Khác nhìn Lâm Nhất nói.
"Ngươi chỉ là tia tàn niệm thôi, không giải được phong ấn, sớm muộn cũng chết, tất nhiên ta không sợ ngươi."
Lâm Nhất thản nhiên nói.
“Hừ, chỉ là tia tàn niệm, nhưng dư sức giết con kiến hôi như ngươi!" ánh sáng bạc trong tay Mộ Dung Khác hoàn toàn dung hợp với thánh kiếm, còn chưa dứt lời, gã đã lao tới giết người.
Tốc độ của gã rất nhanh, để lại tàn ảnh tại chỗ, bản thân thì đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
“Kiếm!"
Lâm Nhất gặp sự cố không hề hoảng loạn, hoàn toàn không né tránh, trước khi đối phương lao tới đã đưa tay ra.
Thần Tiêu Kiếm Quyết được thúc giục, những cánh hoa U Minh trong cơ thể đồng loạt bung nở, ở nhụy hoa xuất hiện lưoi kiếm ngưng tụ từ sức mạnh U Minh.
Ong!
Tiếng kiếm ngân vang, không gian vặn vẹo.
Mộ Dung Khác xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, định ra tay chém chết hắn, nhưng vô cùng kinh ngạc khi phát hiện thánh kiếm U Minh đã thoát khỏi tay mình, xuất hiện trong tay phải mà Lâm Nhất vừa đưa ra.
Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, vô số luồng khí U Minh trong cơ thể không ngừng tuôn vào thân kiếm, khiến thánh kiếm U Minh bùng phát ra ánh sáng rực rỡ vượt xa trước đó.
"Chết cho ông!"
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia tàn nhẫn, không chút thương xót tên Ma cương này, hắn vung kiếm chém xuống.
Rắc!
Dưới thần binh, không gì không thể tiêu diệt.
Kiếm này như chém dưa thái rau, chém Mộ Dung Khác thành hai nửa, thân thể gã vỡ vụn, mọi sức sống bị nghiền nát thành tro bụi rơi xuống đất.
Nói thì dài, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Khung cảnh nhìn qua cũng vô cùng hài hước, giống như Mộ Dung Khác tự lao tới để bị Lâm Nhất chém làm đôi vậy.
Phịch!
Lâm Nhất chống thánh kiếm Chí Tôn, quỳ gối xuống đất, thở ra hơi dài nặng
nề
Chỉ cảm thấy kiệt sức, trời đất quay cuồng, Long Nguyên trong cơ thể tiêu hao hơn nửa, còn sức mạnh U Minh thì đã cạn sạch.
Còn về thánh kiếm trong tay, lúc này ánh sáng đã mờ đi, thánh khí không còn hiện rõ.
Đòn toàn lực vừa rồi dường như đa tiêu hao toan bộ thánh khí còn sót trong nó, khiến thanh kiếm trở nên vô cùng giản dị.
Rắc! Lâm Nhất đang quan sát thanh kiếm thì phát hiện thân kiếm xuất hiện vết nứt nhỏ, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng buông tay.
Thể Đoạn Kiếm vẫn chưa biến mất!
Dù hung hồn đã hóa thành tinh tượng, nhưng thể Đoạn Kiếm vẫn còn tồn tại, chỉ là do cấp bậc thánh kiếm này quá cao nên mới cố chống đỡ được đến giờ phút này.
Nhưng hiện tại đã hết sạch thánh khí, cũng không thể ngăn cản thể Đoạn Kiếm nữa ri.
Đinh!
Đúng lúc này, thi thể Mộ Dung Khác trong đống tro tàn ở trên mặt đất, bất ngờ bật ra viên ngọc thuần khiết.
Trên ngọc khắc hai chữ U Minh, tinh khiết không tì vết, tỏa ra sức mạnh U Minh thuần túy.
Lâm Nhất do dự hồi lâu, rồi vươn tay nắm lấy, lật xem mặt sau, thì thấy khắc ba chữ khóa U Hồn.
Khóa U Hồn?
Đây hẳn là thuật phong ấn năm xưa do Kiếm Tinh Không dùng để phong ấn Mộ Dung Khác, nếu không có phong ấn này thì tên Ma cương mắt bạc kia chắc chắn sẽ sống lại.
"Nơi này không thể ở lâu."
Lâm Nhất nuốt viên đan Khô Huyền, nhắm mắt điều tức, lập tức thu thánh kiếm Chí Tôn rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay sau khi hắn rời đi, lập tức có ba bóng người từ trên trời giáng xuống.
Ánh mắt Huyền Phong, Trần Đào và Tiêu Khôi đảo nhanh như chớp, nhìn bốn phía, trông thấy cảnh tượng trên mặt đất thì ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
"Ma cương mắt bạc chết rồi ... "
"Đều hóa thành tro bụi? Sao có thể như vậy?"
"Không thấy Lâm Nhất đâu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!